Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lúc , một giọng  the thé vang lên, mang theo sự kích động lẫn tức giận:
“Cậu...  đừng   năng hồ đồ! Con gái nhà họ Quản chúng  lớn lên ở thành phố,  giáo dục đàng hoàng,   thể chỉ  mặt nam nhân mà mắng chửi ở chốn đông  như hạng đàn bà đanh đá  chứ? Cậu  chứng cứ gì ? Chỉ dựa  lời của em gái  mà dám tùy tiện bôi nhọ thanh danh con gái  ?”
Người lên tiếng là Vương Xuân Yến,  của Quản Đồng. Bà  đập bàn, nước mắt lã chã rơi xuống, tiếng  mỗi lúc một to hơn, như thể oan khuất đến cùng cực.  dù  lóc thảm thiết đến , khóe mắt bà  vẫn  quên len lén quan sát sắc mặt của Lâm Cẩm Thư  bên cạnh.
Càng nghĩ, trong lòng bà  càng rối bời.
Con gái bà  tính tình thế nào, chẳng lẽ bà   ? Những lời của Cố Tích Hoài, tám chín phần là thật.
 ngay lúc , liệu bà   nên nhân cơ hội  rút lui khỏi hôn sự với  què ,  tiếp tục bám lấy nhà họ Tần để tìm kiếm lợi ích?
Trong đầu bà  thoáng hiện lên hình ảnh của Tần Mục – con trai cả nhà họ Tần, một thanh niên xuất sắc, tiền đồ rộng mở. Nếu gả Quản Đồng cho   thì chẳng  là  hơn gấp trăm  so với cái hôn sự  ?
... nếu  căng với Tần gia ngay bây giờ, thì liệu  thể đổi  chút lợi ích gì ?
Vương Xuân Yến cắn chặt răng, tiếng  càng lúc càng lớn, như thể  dùng chính nước mắt của  để   chuyện thêm rối ren, kéo dài thêm chút thời gian để tính toán kỹ hơn.
Bầu  khí căng thẳng đến cực điểm.
Nga
Mỗi  một suy tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1860.html.]
Không ai chịu nhường ai.
Lâm Cẩm Thư sắc mặt tái nhợt, trong lòng  khỏi dâng lên một cỗ tức giận xen lẫn bất an.
Bà  định nhân cơ hội  để hai bên gia đình   dùng bữa cơm, thuận tiện thắt chặt quan hệ. Ai ngờ sự việc  rẽ sang hướng đầy khó xử như thế .
Giữa lúc ai nấy còn đang căng thẳng, một giọng  chậm rãi nhưng sắc bén bất ngờ vang lên:
“Bà Vương, lời  của bà  phần  công bằng .”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Cố Nguyệt Hoài.
Cô ung dung tựa lưng  ghế, tay nhịp nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt trầm  nhưng lạnh lẽo, mỗi chữ thốt  đều  lực:
“Chúng  hà cớ gì  bôi nhọ nhà bà? Làm  thì  lợi gì chứ? Huống hồ, ai ai cũng , chúng    thời gian rảnh rỗi để phí phạm  những chuyện vô bổ .”
Cô ngừng  một chút, quét mắt  Quản Đồng đang tái mặt, khóe môi  nhếch lên, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt:
“Hơn nữa, con gái bà lớn tiếng mắng chửi nam nhân,  là ở nơi công cộng,  chỉ riêng  chứng kiến, mà gần như tất cả những   học lớp ban đêm hôm đó đều thấy. Một    chứng thì bà   bịa đặt,  nếu nhiều  cùng chứng kiến, chẳng lẽ là cả một đám  cùng hùa  bôi nhọ nhà bà?”
Cả phòng lặng ngắt như tờ.