Sự nhẫn nại của Cố Nguyệt Hoài  đạt đến giới hạn , cô thu ánh mắt , thong thả  dậy. Giọng  cô vẫn bình tĩnh,  nhanh  chậm, nhưng  mang theo sự quyết đoán  thể chối cãi:
“Được , cha, chúng   thôi. Đợi khi  chuyện điều tra rõ ràng, lúc đó  xuống ăn một bữa cơm cũng  muộn.”
Lời  nhẹ nhàng nhưng từng chữ như cắt đứt đường lui của nhà họ Quản.
Dứt lời, cô xoay  rời , dáng vẻ dứt khoát, ung dung, như thể chuyện  chẳng đáng để cô phí thêm một chút thời gian nào nữa. Thời gian của cô  quý giá, nếu vì một bữa cơm mà  xin nghỉ , thật sự  đáng.
Có điều ,  thể nhân cơ hội  đạt  mục đích ...  thì cũng  tệ.
Nghĩ đến đây, cô  dừng bước,  đầu  về phía Lâm Cẩm Thư, giọng điệu khách khí nhưng xa cách:
“Hôm nay cảm ơn Lâm nữ sĩ.”
Cố Chí Phượng dõi theo bóng lưng Cố Nguyệt Hoài khuất dần ngoài cửa tiệm cơm quốc doanh, cũng chậm rãi  dậy. Ánh mắt ông lướt qua Lâm Cẩm Thư và vợ chồng nhà họ Quản,  đó trầm giọng :
“Hôn sự ,  thấy nên dừng  ở đây. Nếu tiếp tục ầm ĩ, e rằng đối với thanh danh của con gái  sẽ ảnh hưởng  nhỏ.”
Lời  mang theo sự cứng rắn và dứt khoát của một  từng trải,  để  đường lui cho đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1864.html.]
Quản Nhị Binh im lặng,  đáp lời. Ánh mắt ông  rơi  Quản Đồng, lúc  đang cúi đầu, hai bàn tay siết chặt,  thể run rẩy,  dám ngẩng lên.
Nga
Ông   rõ tính tình con gái .
Nếu thực sự  vu oan, với tính nóng nảy của Quản Đồng, cô   sớm nhảy dựng lên, lớn tiếng cãi .  giờ đây, khi  chuyện  phơi bày ngay  mặt, Quản Đồng  chỉ  im lặng, cúi đầu, cả  run rẩy,  phản bác lấy một câu.
Thái độ , chẳng  là tự thừa nhận  ?
Quản Nhị Binh cảm thấy lòng lạnh buốt.
Nếu Cố Duệ Hoài chỉ vì   kết hôn mà cố tình bịa đặt  nhục con gái ông  , tình hình  khác.  hiện tại, tất cả đều do chính Quản Đồng gây . Bọn họ  ăn  thế nào với nhà họ Tần? Chẳng lẽ các  cho rằng Tần bí thư  vẻ ngoài ôn hòa, liền thực sự dễ  chuyện?
Cố Chí Phượng  để tâm đến sự im lặng nặng nề của Quản Nhị Bình, chỉ nhàn nhạt :
“Lão đại , lão tam ,  thôi.”
Cố Duệ Hoài lặng   bóng lưng bọn họ rời khỏi tiệm cơm quốc doanh, bàn tay đặt  đùi siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả Quản Nhị Bình.
Hắn  mới , còn mong chờ ... cha  gọi lão đại lão tam rời  như  , cũng gọi tên  a ...