Cố Nguyệt Hoài chậm rãi bước lên một bước, ánh mắt lạnh lẽo như sương đêm cuối đông, giọng  vang lên rõ ràng giữa  sân đang dần tụ  .
“Lần      rõ ràng, chẳng lẽ bà  như   thấy?”
Cô ngừng một chút, ngẩng đầu  thẳng  mắt Từ Đông Mai, giọng lạnh đến nỗi khiến    khỏi rùng .
“Giấy cắt đứt quan hệ  con,   cho đăng báo . Cả huyện , ai mà  ? Bà   còn là  của Bạch Mân nữa.”
“Vậy mà hôm nay, bà  còn dám đến đây, trắng trợn mở miệng đòi lương của chị ?”
Cô  nhạt, tiếng   hề mang theo ý vui đùa, mà đầy mỉa mai.
“ mà   cũng   …  thật sự bội phục bà, Từ Đông Mai. Bà đúng là mặt dày vô đối, da mặt của bà, mang  vá trống chắc cũng  rách nổi!”
“Người  bảo,  đời đúng là  thiếu kẻ   liêm sỉ, nhưng  sống đến từng tuổi  , đây là  đầu tiên gặp  một  như bà —    hổ đến độ khiến  khác  lặng .”
Giọng cô  lớn, nhưng câu nào câu nấy đều như lưỡi d.a.o bén, cứa  tận tâm can. Mọi   quanh đó, bất giác nín thở, lặng im, chỉ còn tiếng gió se se giữa buổi chiều mùa thu.
Từ Đông Mai sắc mặt tái mét, mắt đảo lia lịa, môi run run, nhưng  kịp  gì, Cố Nguyệt Hoài   để bà  cơ hội chen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1872.html.]
“Bà bảo bà thương con gái? Bà đánh nó là vì  nó nên ?”
Cô nhướng mày, ánh mắt sắc như lưỡi kéo cắt vải, giọng trầm xuống, mỗi từ đều như dằn từng chữ  lòng  .
“Thế thì bà kể thử xem — từ nhỏ đến lớn, bà  để chị  ăn  mấy bữa cơm no, ngủ  mấy đêm yên?”
“Một đứa con gái bé như cái kẹo,  mười tuổi   dậy sớm hơn gà gáy, nấu ăn, giặt giũ, bưng nước dọn dẹp cho cả nhà bà , đêm đến thì ngủ muộn hơn cả chó giữ nhà, dù đến  khi về Cố gia , vẫn là như  ,   về còn  hầu hạ các  .”
“Người giúp việc còn  chủ nhà đối xử đàng hoàng,  bữa cơm nóng,  đồng lương tử tế. Còn chị ? Làm  công suốt mười mấy năm trời, mùa đông lạnh buốt cũng   giếng gánh nước, mùa hè nắng gắt vẫn   cuốc cỏ trồng rau.”
Nga
“Bà  bà  từng  đồng nào gọi là báo hiếu? Ủa? Vậy lương của chị  — ai là  cầm? Ai là  tiêu sạch tiền của chị   nay còn  đây lớn tiếng oán trách?”
“Lúc bình thường thì bà đối xử với chị  như nô lệ, đến khi cần tiền, thì bà  nhớ  chị ,  xem chị  như là ' con gái ruột '. Lạ thật!”
Giọng  của Cố Nguyệt Hoài càng lúc càng mạnh, khí thế như cuồn cuộn mây mù kéo đến giữa ban ngày. Từ Đông Mai lùi về phía  một bước, môi run run, sắc mặt hết trắng  tím, ánh mắt đầy chột .
“Bà còn  chị   hôn ước với  ? Vậy bà thử hỏi  lương tâm   — cái hôn sự đó là chị  ,  là bà ?”