“Nghe…  rõ !” – Từ Đông Mai như kẻ c.h.ế.t đuối vớ  cọng rơm, vội vàng gật đầu, nước mắt nước mũi lèm nhèm, giọng bà  lạc  vì lo sợ – “Cô yên tâm! …  cam đoan từ nay về  tuyệt đối  dám bén mảng tới gần Bạch Mân nữa! Nhất định  dám!”
Bà   xong, hai tay run rẩy bám  mép tường, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong đầu như  ong vo ve, đầu óc hỗn loạn, nhưng nỗi sợ  rõ ràng đến đáng sợ.
Bà  hiểu  rõ—thời buổi , dính tới tội g.i.ế.c  mà còn  dính líu tài chính, dù chỉ là một giao dịch mập mờ, cũng đủ để công an nhân dân kéo  điều tra mấy tháng,  thì cũng  học tập cải tạo. Đến khi đó, một đời thanh danh cũng tiêu tan, huống hồ bà  còn  con gái  gả!
Nữ nhi năm nay cũng mười tám tuổi đầu,    mai mối, trong nhà còn đang chuẩn  sính lễ. Nếu chuyện  ầm lên, thử hỏi còn ai dám nhận con gái bà  dâu? Không chỉ mất mặt, mà còn ảnh hưởng đến tiền đồ cả đời con cái.
Nghĩ tới đây, cơn run sợ dâng lên tận cổ. Bà   thể  tù, càng  thể để con gái chịu liên lụy vì một chút tiền !
Bạch Mân? Chỉ là một con bé thấp kém, chẳng  gia thế gì, chẳng  chỗ dựa. Vì nó mà bà   gánh tội, thật chẳng đáng! Nghĩ , bà  càng thêm hối hận vì  dính líu  Hoàng Thịnh.
Còn  tiền … bà  thoáng nghĩ tới món tiền Hoàng Thịnh từng đưa,  lượng  nhỏ, vẫn còn cất trong ngăn tủ gỗ, cũng ... cũng  thể xem như tiền đám hỏi ?
Nếu để Cố Nguyệt Hoài đem việc  báo lên cấp  hoặc báo công an nhân dân , thì cái gọi là “lễ hỏi”  sẽ biến thành chứng cứ phạm tội, bà  còn chối cãi  nổi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1877.html.]
Cũng   cô gái   chịu giữ lời   ?!
"Tự lo lấy   .” – Giọng Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng vang lên.
Nói xong, cô  , cùng Bạch Mân và Cố Đình Hoài rời khỏi đó, dáng vẻ thản nhiên nhưng toát lên khí thế khiến  khác  dám khinh thường.
Phía , Từ Đông Mai như mất hết sức lực, thình lình ngã  bệt xuống nền đất lạnh lẽo. Gương mặt bà  tái nhợt, môi run rẩy, trán vã đầy mồ hôi lạnh. Trong đầu cứ quanh quẩn mãi những lời   của Cố Nguyệt Hoài—từng câu từng chữ như tiếng sấm rền giữa mùa đông khô hạn, khiến trái tim bà  co rút từng hồi.
Nga
Bà  , cô gái    hạng  chỉ   cho sướng miệng. Một khi  , là sẽ . Mà cái kiểu  của Cố Nguyệt Hoài,  cần đánh,  cần mắng, nhưng khiến   sống dở c.h.ế.t dở. Không tin ,  thể liều mạng mà thử!
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, sống lưng cũng lạnh buốt. Từ Đông Mai cắn môi, hai mắt đảo liên tục, tính toán tìm đường lui.
“Không ... ở  đây chẳng khác nào chờ chết!” – Bà  lẩm bẩm, hai mắt lóe lên tia sợ hãi.
, bà   rời khỏi đây. Ngay lập tức. Tìm Bạch Sơn thương lượng, mang theo  tiền — tiền bà  từng hí hửng cho là "lễ hỏi" từ Hoàng Thịnh— cao chạy xa bay, tìm nơi nào yên  mà sống. Ở  nữa, chẳng mấy mà cảnh sát nhân dân tới gõ cửa! Bà     tù , bà  còn con trai con gái cần chăm sóc !