Tâm trạng Bạch Mân dâng trào,  gương mặt còn vương dấu nước mắt  kịp khô,  thấp thoáng một nụ  nhẹ như nắng xuân—rón rén, e dè, nhưng tràn đầy kỳ vọng.
Cố Nguyệt Hoài chắp tay  lưng, ánh mắt trầm tĩnh  về con đường đất đỏ phía , nơi dẫn đến khu phố Phúc Hậu cách đó  xa. Gió chiều thổi nhẹ qua mái tóc cô, giọng  cũng theo đó mà vang lên,  lạnh nhạt  lý trí:
“Chuyện Từ Đông Mai  rời khỏi đại đội Phàn Căn, thực  cũng   gì khó hiểu. Bà  liên thủ với Hoàng Thịnh, nhận tiền từ , chuyện  là thật,  thể chối cãi. Nay Hoàng Thịnh   bắt giam, một khi điều tra mở rộng,   thể bà  cũng  dính líu. Nếu nghiêm khắc định tội,  chắc bà  tránh  vòng lao lý.”
Nói đến đây, cô khẽ dừng  một chút, đưa mắt liếc về phía hai  đồng hành bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
“Hai  thử  xem, trong mắt Từ Đông Mai, em là  thế nào?”
Bạch Mân và Cố Đình Hoài  , trong mắt  chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn thành thật trả lời:
“Có lẽ… là  lợi hại?”
Nghe , Cố Nguyệt Hoài  khỏi lắc đầu, ánh mắt cô lộ  vài phần bất đắc dĩ  hai :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1880.html.]
"Hai  động dộngd dầu óc một chút nha ! Đổi vị trí mà , nếu hai  là Từ Đông Mai, còn em là  đang nắm giữ nhược điểm sinh tử của hai  , thì liệu hai   dám chắc em sẽ giữ lời,  tố cáo  ngoài ?”
Lời  rành rọt, từng câu từng chữ như mũi d.a.o sắc cắt  điểm yếu  khác.
“Em trong mắt bà ,   chỉ là một  'lợi hại'. Em là kẻ đối địch, là   thể đưa bà   tù . Tâm lý con  vốn ích kỷ, càng  việc khuất tất,  càng  tin  khác sẽ giữ lời. Huống chi, em  từng cho bà  hy vọng, bà  cũng  em    mềm yếu , dễ  khuất phục bởi tình cảm  dễ  che mắt bởi những lời  vô căn cứ. Vì , việc bà  vội vàng bỏ , là lựa chọn duy nhất để tự cứu .”
Cô  xong, môi  mím , ánh mắt thoáng lạnh như sương sớm giữa mùa đông.
Nga
Một câu   đánh thức  trong mộng.
“Chị hiểu …” Bạch Mân khẽ gật đầu, giọng  mang theo chút nghèn nghẹn, “Từ Đông Mai  tin em. Bà  sợ, mà  càng sợ thì càng nghĩ  đủ cách để lẩn tránh. Chuyện  đến nước , bà  chỉ  lựa chọn rời khỏi đại đội Phàn Căn để tránh né . Bà  cho rằng chỉ cần bà   đủ xa , chúng   thể tìm thấy bà  , sự việc liền cứ như  lắng xuống .”
Cô dừng  một nhịp, khẽ thở dài, đôi môi mím  như  kìm nén một điều gì đó.  ánh mắt thì dần đỏ hoe, như thể bao nhiêu căng thẳng trong lòng   buông xuống,  hóa thành một loại nhẹ nhõm xen lẫn chua xót.
Trên môi cô cố gắng nở một nụ , nhưng   kịp trọn thì giọt nước mắt  ứa  nơi khóe mắt.