Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cố Đình Hoài khẽ ngẩng đầu, ánh đèn dầu vàng vọt hắt lên khuôn mặt rám nắng  dày gió sương, in rõ từng nét từng trải. Trong mắt  ánh lên một tia xúc động mơ hồ –  là hổ thẹn,  là cảm phục. Anh  em gái , cái bóng dáng nhỏ nhắn năm xưa vẫn  líu ríu chạy theo  lưng các , cứ mỗi  té ngã  òa , đòi  dỗ dành. Vậy mà giờ đây, chính đứa em gái   là   mũi chịu sào, gánh lấy gánh nặng cả nhà Cố gia, dùng sự cứng cỏi, bản lĩnh và đầu óc tỉnh táo để chỉ đường dẫn lối giữa thời cuộc đầy khốn khó .
“Anh hiểu .”
Giọng  khàn đặc, như  thứ gì chẹn nơi cổ họng. “Sau   nhất định sẽ suy nghĩ cho thấu đáo. Bé yên tâm.”
Đó  chỉ là một lời đáp , mà là một lời hứa trọn vẹn – với cô, và với cả những  đang  trong gian nhà lặng gió .
Nghe xong câu ,  khí căng như dây đàn cuối cùng cũng  nới lỏng. Cả nhà ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Chuyện chính  tạm yên,   chuyển sang bàn về hôn sự của Cố Duệ Hoài với Quản Đồng – một chuyện vốn dĩ nhẹ nhàng hơn, nhưng  chẳng kém phần rối rắm.
Cố Chí Phượng buông một tiếng thở dài, giọng ông trầm thấp :“Thôi thì... việc cần  chúng  đều   , việc nên  chúng  đều  . Còn  tiếp thế nào, là ở Cố Duệ Hoài . Về  sướng khổ , là do bản   tự quyết định.”
Cố Tích Hoài  gần đó,  cắn hạt dưa   khì, giơ tay  vẻ nghiêm trang:
“Con đồng ý! Nếu   kết hôn, nhà   uống rượu mừng. Mà nếu  cưới, coi như tất cả đều… thở phào nhẹ nhõm! Dù  cũng là chuyện của  ,   là quyền của họ. Mình thương thì thương, chứ  ai sống  ai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1891.html.]
Lời   thì nhẹ bẫng,  vẻ bông đùa, nhưng  chính là lẽ thường trong cuộc sống:  những chuyện, cho dù   đến mấy, cũng  thể chen  quyết    . Ai cũng  tự  con đường của , tự chịu lấy hậu quả nếu lỡ bước sai.
Chỉ riêng Cố Nguyệt Hoài là chẳng , cũng  góp lời. Cô  tựa cằm lên tay, ánh mắt mơ hồ như trôi về một nơi xa xăm nào đó. Bên ngoài trời  tối hẳn, gió lạnh buốt luồn qua khe cửa, rít lên từng cơn, như gợi nhắc rằng thời cuộc ngoài  vẫn đang xoay chuyển  ngừng.
Trong lòng cô, suy nghĩ  dần chuyển hướng.
Nga
Không  tiền tuyến giờ   …
Thiếu Ngu, đến bao giờ mới  thể trở về?
Còn bên Phong thị, Hình Kiện  bắt đầu xử lý chuyện chợ đen ? 
Từng việc nối tiếp  trong đầu cô như sợi chỉ đỏ  đầu  cuối, càng nghĩ càng rối. Là  phụ nữ sống giữa thời thế gập ghềnh, cô hiểu rõ: mỗi một bước , mỗi một quyết định, đều  thể dẫn tới hệ quả lớn nhỏ khác . Không thể sơ suất, cũng   mềm lòng.