Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Sáng hôm , khi mặt trời còn  lên hẳn, mây mù còn giăng đặc bên những lùm cỏ ẩm ướt ven đường, Cố Nguyệt Hoài  cùng Bạch Mân rời nhà, theo thường lệ đến công xã Hoàng Oanh  việc. Mỗi bước chân giẫm lên con đường đất còn loang lổ sương đêm như mang theo chút trĩu nặng  tên.
Vừa tới đầu phố,  thấy  dân tụ  thành từng nhóm nhỏ,  rì rầm ngoài quán tạp hóa, bên hàng bánh bao, cạnh xe nước, thậm chí ngay cả nơi mấy ông già bà cả thường tụ  hong nắng cũng  còn là tiếng kể chuyện xưa như  ngày nữa.
Nga
Tất cả đều đang bàn tán về một chuyện : “ Thanh niên trí thức gi.ế.t  .”
Lời đồn như ngọn gió mùa đông buốt lạnh,  truyền   khoét sâu  lòng . Ai cũng xôn xao, cũng hoài nghi, cũng giật . Giữa cái thời buổi mà một câu  cũng  thể đổi trắng  đen, một hành động cũng đủ để  gắn nhãn phản động, thì chuyện gi.ế.t   càng khiến lòng dân chao đảo.
Một  phụ nữ gánh đôi thùng nước  ngang,    ngoái đầu   lớn:“Nghe  gi.ế.t  ngay tại nông thôn  đấy,  còn   thủ phạm vụ gi.ế.t  đang ầm ĩ gần đây , cùng thủ phạm vụ cô y tá gì đó treo cổ ch.ế.t ở bệnh viện huyện thời gian  là cùng một  đấy ... ghê lắm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1892.html.]
Bạch Mân  đến đó, sắc mặt thoáng trầm xuống, lòng thắt  như  bàn tay siết lấy khi  đến cái tên  . Cô thì thầm như tự  với : “Hoàng Thịnh   ... thật sự là  thoát nổi nữa …”
Câu   đầy đủ, nhưng trong lòng cô hiểu quá rõ. Dù Hoàng Thịnh từng là thanh niên trí thức từ thủ đô xuống nông thôn,  lưng   thế lực chống lưng  nhỏ, nhưng   dư luận rúng động như thế, cái bóng che chở cho  e rằng khó mà đủ rộng để chắn hết bão giông.
Cố Nguyệt Hoài  cạnh, ánh mắt lặng như nước hồ mùa đông, khóe môi chỉ  nhếch nhẹ. Cô  vội tỏ thái độ, giọng  vẫn bình  như thường :“ Có lẽ  .”
Hoặc … cũng  thể 
Cô chỉ  ba chữ phía  , vì còn  nhiều thứ  suy xét . Không  cô   chính kiến, mà là  dễ để vội vàng tin  kết luận của dư luận.
Trong đầu cô, những đường dây, những tầng lớp quyền lực, những mối quan hệ đan xen... đang  sắp xếp . Trải qua một đời ,  may mắn   một  , hơn ai hết cô hiểu rõ: ở cái thời đại , trắng và đen  bao giờ là hai gam rõ rệt. Mà là một thứ gì đó xám xịt, nhập nhèm, phụ thuộc  ai đang   cao.