lúc đó, một đồng nghiệp lớn tuổi trong tổ, là phóng viên kỳ cựu từng công tác từ thời cải cách ruộng đất, bất ngờ chen ngang , hạ giọng thì thào như sắp   một bí mật quốc gia:
“Này,  mới   một chuyện lớn đấy... Liên quan tới Phong thị. Không  mấy cô mấy    gì ?”
Vạn Thanh Lam bĩu môi, lộ rõ vẻ  mấy hào hứng:
“Chuyện lớn ? Lại là chuyện gì nữa? Có   là vụ g.i.ế.t  cướp của,  là xưởng nào đó  đóng cửa tiếp?”
Dù gì cũng  trong ngành báo  lâu,  báo giới các huyện thị  dây mơ rễ má với , chuyện của Phong thị dù cách xa tận mấy chục cây , cũng  từng là điều mới mẻ. Vùng đó nổi tiếng lắm tai tiếng, quan hệ phức tạp, tệ nạn đầy rẫy. Dăm ba bữa   một vụ án mạng, cướp bóc, trộm cắp – nhiều tới mức    quen  như cơm bữa. Lâu dần,  trong nghề cũng chẳng buồn giật .
Phong thị  sự cố, đối với họ – những   trực tiếp phụ trách – chẳng khác nào  kể chuyện làng bên. Vốn   trong phạm vi công việc, cũng chẳng  chuyện cấp thiết, nên ai nấy chỉ xem như câu chuyện  dư tửu hậu,  cho vui tai  để đấy.
Cô ngả   , khoanh tay  lên trần, trong lòng thầm cảm thán —
Thế hệ   kinh nghiệm, nhưng tư duy vẫn còn gò bó. Nếu  《 quần chúng nhật báo 》  bứt phá, sớm muộn gì cũng  dựa  lớp trẻ như bọn cô – những   nhạy bén với thời sự,  chọn đúng điểm nóng để khai thác.
Nga
Tuy nhiên,  đồng sự  chẳng buồn để bụng thái độ thiếu nhiệt tình . Ông  khẽ, khoát tay, ngón tay gầy gò đầy vết mực rung rung như đang gẩy đàn:
“Cô tưởng    Phong thị loạn ? Mấy chuyện cũ rích  ai mà  rõ.     giống. Không  án mạng  trộm cắp gì . Là chuyện thật sự… khác thường.”
Phía đối diện, Cố Nguyệt Hoài vẫn cầm bút máy, tay đang lật dở một bản thảo còn dang dở. Ngòi bút  chấm xuống trang giấy thì khựng  một nhịp, ngón tay cô  cứng .
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi , ánh mắt cô chợt lóe lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1895.html.]
Bác Lưu  cúi sát xuống hơn, giọng thì thầm, nửa như  chuyện cơ mật, nửa như để    chú tâm mà lắng :
“Dạo gần đây... các cô các   để ý , khắp nơi đang rơi  tình trạng khuyết lương. Lương thực  đủ, trạm phân phối cũng chỉ phát nhỏ giọt. Nhà nhà  thắt lưng buộc bụng. Có  ôm tem phiếu cả tuần mà vẫn  đổi nổi gạo. Có tiền cũng chẳng mua nổi mì. 
Nghe đến đây,  khí trong phòng  chững . Những  trẻ tuổi im lặng hơn một chút. Mùa , đúng là khan hiếm nghiêm trọng. Có  cả tuần chỉ ăn cháo với khoai lang khô.
“...” – bác Lưu nhấn giọng – “   ở Phong thị, gần đây  mở  một nơi gọi là ‘phố Lương’. Nghe  ở đó  đủ cả gạo, mì, thậm chí là trứng gà. Mà   loại thường  – bột mì trắng như bông, gạo hạt nào hạt nấy đều tăm tắp, nấu lên thơm nức cả nhà. Trứng thì to như nắm đ.ấ.m nhỏ, cầm lên nặng trịch.”
Ông  ngừng một chút, như để   tiêu hóa lời   ,  mới chậm rãi tiếp:
“Lúc đầu  cũng chẳng tin. Ai mà chẳng nghĩ đó là đồn thổi.   trực tiếp  thấy kể , lời lẽ   đấy, chẳng giống bịa chút nào.”
“Quan trọng nhất là...” – ông  nheo mắt – “Giá cả   cao. Không hề  hét giá. So với hàng phân phối ở trạm phát lương, chênh lệch  nhiều, thậm chí còn  phần dễ chịu hơn.”
Trong phòng đột nhiên im bặt.
Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm như mặt nước giếng làng mùa thu – trong vắt mà khó lường.
Phố Lương... Phong thị... bột mì trắng, trứng gà to, giá rẻ...
Cô ngẫm nghĩ, từng mảng thông tin rời rạc như ghép thành một bức tranh lớn. 
Sau đó , Cố Nguyệt Hoài bất giác nhếch môi  .