Diêu Mỹ Lệ khẽ sững . Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt cô  như dừng  thật lâu  gương mặt bình tĩnh đến lạ lùng của Cố Nguyệt Hoài —  một chút tự mãn, cũng chẳng lộ vẻ bỡ ngỡ  vui mừng, chỉ là sự thản nhiên của một   mục đích rõ ràng, bước  để mua món đồ  cần.
Chính sự thản nhiên ,  khiến Diêu Mỹ Lệ thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng.
Cô   rõ  cảnh nhà họ Cố, cũng từng là  khoanh tay đánh giá. Bề ngoài thì  vẻ  túng thiếu, nhưng thực chất cả gia đình từ  cả,  hai, đến em gái, cha  già… đều trông cậy  đồng lương công tác của một  Cố Nguyệt Hoài.
Vậy mà chỉ trong vòng vài tháng, cô   đủ khả năng mua xe đạp?
Tim Diêu Mỹ Lệ thoắt nhói lên, trong lòng dâng trào một cảm giác phức tạp khó gọi thành tên —  là ngỡ ngàng,  là tiếc nuối, xen lẫn cả một tia hối hận   thành lời.
Nếu ngày , cô  chịu nhún một bước, nếu bớt  vài phần toan tính, thêm một chút chân thành, thì liệu   giờ đây,  dắt xe Phượng Hoàng  khỏi Cung Tiêu Xã   là .
Chỉ tiếc… đời , chẳng ai  đầu  khi nước  chảy qua cầu.
Dù hối hận, thì cũng  muộn.
Cố kìm nén cảm xúc trong lòng, Diêu Mỹ Lệ hạ thấp giọng, cố gắng giữ bình tĩnh: "Có ... ở bên 
Dứt lời, cô  xoay , dẫn hai   sâu  khu trưng bày  khuất  quầy hàng. Nơi đó,  ánh đèn tuýp vàng vọt và bức tường  tróc sơn loang lổ, ba chiếc xe đạp  xếp ngay hàng thẳng lối. Khung sắt đều   lau chùi sạch sẽ, bóng loáng như  mới về kho, tạo nên cảm giác chắc chắn, bề thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1901.html.]
Phượng Hoàng, Vĩnh An, Bồ Câu Trắng — ba thương hiệu xe đạp danh tiếng bấy giờ, cũng là giấc mơ của  bao gia đình cán bộ, công nhân viên chức khắp thành phố.
Lúc , Diêu Mỹ Lệ  dần khôi phục  dáng vẻ của một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp. Dù giọng  vẫn còn chút khàn khàn, nhưng cử chỉ  còn rối loạn như khi nãy.
Cô  giơ tay,  lượt chỉ  từng chiếc xe, giới thiệu bằng giọng điệu quen thuộc, như thể      hàng trăm :
“Đây là Phượng Hoàng — mẫu cao cấp nhất, giá một trăm ba mươi đồng. Hai chiếc  giá thấp hơn một chút.  cả ba loại đều cần  phiếu xe đạp —   phiếu thì dù  đủ tiền cũng  bán.”
Nghe nhắc tới “phiếu xe đạp”, Vạn Thanh Lam bỗng như  nhắc nhở, trợn tròn mắt:
“ ,    quên mất việc  chứ!”
Xe đạp – thứ tưởng chừng đơn giản, nhưng  là món đồ xa xỉ đối với đa   dân trong thời buổi . Không  ai  là mua . Bởi lẽ, để  một chiếc xe đạp  chỉ cần tiền, mà còn   phiếu xe đạp – thứ mà  thường  mơ cũng khó với tới.
Giá của một chiếc xe  là cả một khoản lớn, nhưng điều khiến   ngán ngẩm hơn chính là phiếu. Không  phiếu thì dù  dốc sạch tiền tích cóp cũng vô ích. Mà phiếu  thì chỉ những   ở đơn vị lớn của nhà nước, xí nghiệp quốc doanh cấp thành phố, hoặc cán bộ  quan hệ mới  phần.
Nga
Cô từng  , ở 《 quần chúng nhật báo 》  thành phố, chỉ cần  việc đủ năm,  thành tích, là  thể  phân cho một phiếu xe đạp. Nghĩ mà thấy thèm. Nơi bọn họ công tác kỳ thực cũng chỉ là một đơn vị nhỏ thôi , còn   loại thưởng lớn như thế. Nếu ,  lẽ cô  cố gắng để sở hữu một chiếc xe đạp từ lâu .
Ánh mắt Vạn Thanh Lam sáng lấp lánh  về phía những chiếc xe đạp, lòng tràn đầy ngưỡng mộ.