Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Không rõ   thấy lời của Cố Nguyệt Hoài buồn   , mà khóe môi Ngụy Lạc  cong lên, ánh mắt cũng thoáng chút giễu cợt.  nụ   chỉ tồn tại trong chốc lát,  nhanh liền   thế bởi vẻ trầm tư như chìm  suy nghĩ. Bà  lặng một hồi, mới từ tốn :
“Thật  cũng   tính toán gì. Dù  tuổi cũng  còn nhỏ, nếu    việc lớn, thì  ở nhà  vài bài báo, kiếm chút tiền nhuận bút duy trì cuộc sống,  cũng là  .”
Giọng điệu  qua thì nhẹ nhàng, tưởng như buông xuôi, nhưng Cố Nguyệt Hoài  xong  khẽ nhíu mày. Cô nhấp môi một cái,   mà  tán đồng:
“Chủ biên   chẳng khác nào để minh châu rơi  bụi trần.”
Ngụy Lạc –  phụ nữ từng tay cầm cán bút, tay nắm dư luận, một   thể trấn áp cục diện –  chỉ nghĩ đến lui về hậu trường, sống qua ngày bằng mấy đồng tiền bản thảo? Đó chẳng  là lãng phí tài năng trời phú  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1906.html.]
Thời thế đang  đổi từng ngày. Đất nước bắt đầu bước  giai đoạn chỉnh lý  bộ máy, những kẻ từng ỷ thế lộng quyền đang dần  đưa  ánh sáng, dư luận bắt đầu  tiếng , chính quyền đang loay hoay tìm đường giữ  định xã hội... Trong bối cảnh ,   năng lực,  bản lĩnh như Ngụy Lạc, há  nên ẩn cư  bản thảo nuôi ?
Bà là   thể  đổi cục diện, là   thể dẫn dắt tư tưởng quần chúng. Một  như ,   thể để  giam trong bốn bức tường?
Thấy ánh mắt Cố Nguyệt Hoài mang theo  ít tiếc nuối và bất bình, Ngụy Lạc chỉ nhàn nhạt  khẽ một tiếng. Lúc , trong ánh  của bà,  còn sự sắc bén như thường ngày, mà là một nỗi u hoài, lặng lẽ len  giữa những nếp nhăn nơi đuôi mắt:
“Minh châu gì chứ?  chẳng qua chỉ là một  phụ nữ đáng thương, mỗi ngày  chồng cũ đeo bám đòi tiền. Nếu thực sự  rời khỏi Quần Chúng nhật báo,  chắc  là điều  –    là họa trung hữu phúc,  khi còn thoát  cái bóng của Lý Nguyên.”
Nga
Câu   nhẹ hẫng, nhưng hàm ý trong đó sâu tựa đáy giếng. Ngụy Lạc  oán giận, cũng  thổ lộ bi ai, chỉ như đang kể  một sự thực  thể tránh khỏi. Bà là   ở tuyến đầu dư luận, từng khiến bao kẻ quyền cao chức trọng  kiêng dè. Ấy  mà, cũng  tránh khỏi cảnh đời xô lệch,  đè ép cả trong công việc lẫn đời tư. Ở thập niên 70, một  phụ nữ từng ly hôn,  dám lên tiếng, dám cầm bút vạch mặt những kẻ  quyền – bản  điều đó  là một loại can đảm  mấy   .