Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Phía , Cố Thiên Phượng  lặng một hồi, sắc mặt  phần khó coi. Nhìn bóng lưng cháu gái khuất dần nơi ngã rẽ, ông  bực bội lẩm bẩm:
“ là y như lời Ngân Phượng , càng lớn càng chẳng  dáng cháu con, đối với trưởng bối mà  năng lạnh tanh,  một chút lễ nghĩa.”
 lời  dứt,
ánh mắt ông   dừng   chiếc xe đạp màu lam sáng bóng mà Cố Nguyệt Hoài dắt theo. Cặp mày rậm lập tức nhíu chặt , trong lòng bắt đầu nảy sinh ngờ vực.
Một chiếc xe đạp mới tinh như thế, ở thời buổi  chẳng khác nào một tài sản lớn. Nhà ai  xe đạp là  đủ để hàng xóm ngước , thậm chí còn  coi là tiêu chuẩn để xem xét hôn nhân. Cố Nguyệt Hoài  ở tòa soạn 《 quần chúng nhật báo 》 , tuy  là cán bộ, nhưng lương bổng cũng chẳng  dạng dư dả,  còn  nuôi cả nhà –  thì tiền   để mua xe?
Hay là...  nuôi khi mất thật sự  để  thứ gì? Một hai món trang sức,  vài đồng vàng chôn kín?
Nghĩ đến đây, đáy lòng Cố Thiên Phượng bắt đầu nổi sóng. Ông  nhớ  mấy  Cố Ngân Phượng đến kể chuyện — rằng  nuôi để  chút của cải, nhưng lão Tứ giấu nhẹm,  chịu chia cho  chị em một đồng. Lúc đó ông còn bán tín bán nghi, nhưng giờ...  ,  thứ dường như     lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1909.html.]
Không thể để  . Nếu thật sự  di vật để , thì  chia rõ ràng. Lão Tứ tính nết nhu nhược, chỉ cần mềm mỏng chút,  chắc   mềm lòng. Một khi chia đều, gia đình ông cũng  thể đổi vận —  cần ngày ngày chắt bóp từng hào nữa.
Nga
Càng nghĩ, Cố Thiên Phượng càng thấy việc  cần  cho nhanh. Ông  nheo mắt, trong đầu tính toán sổ sách   đấy. Việc ,  bàn  với Nhiếp Bội Lan thật kỹ lưỡng,  tìm lúc thích hợp đến  chuyện với lão Tứ một phen.
“Nguyệt Hoài,    là ai ?” – Bạch Mân nghiêng đầu  về phía bóng  đàn ông trung niên đang dần khuất  hàng cây, giọng mang theo đôi phần băn khoăn.
“Bác cả,” Cố Nguyệt Hoài đáp gọn, giọng điềm tĩnh, ánh mắt  gợn sóng. Ngữ điệu cô  hề chậm rãi, nhưng  mang theo một thứ xa cách khó diễn tả – như thể đang nhắc đến một  chẳng chút liên can.
Bạch Mân thoáng sững , mày khẽ cau . Cô và Cố Đình Hoài còn   tiệc  mắt họ hàng, nên  trong tộc họ Cố đối với cô đều còn xa lạ.  cách Cố Nguyệt Hoài  đến  bác cả …  giống với cách mà em   mỗi  nhắc đến những  trong Cố gia .
Cố Nguyệt Hoài   thêm gì, cũng chẳng  ý giải thích. Cô dắt xe đạp  tiếp, bước chân  định như thường, ánh mắt vẫn  thẳng về phía . Bạch Mân và Vạn Thanh Lam hiểu rõ tính tình cô, cũng  tiện hỏi nữa, đành im lặng  theo, cùng rẽ  con ngõ nhỏ dẫn đến nhà kỷ niệm báo chí – nơi tối nay tổ chức lớp học bổ túc.