Cố Thiên Phượng là  cả, nhưng trời sinh tính tình đơn giản, tâm tư vụng về, gặp chuyện lớn nhỏ đều dễ   khác thao túng. Mỗi  mở miệng bàn chuyện,   xong     dắt mũi,  hiểu rõ  vội gật đầu. Trong mắt  ngoài thì tưởng thật thà, nhưng thực chất  là  nhẹ , lòng  mềm yếu,  dễ trở thành quân cờ.
Còn cô út Cố Ngân Phượng, đầu óc nhanh nhẹn, ăn  lanh lợi, nhưng cái tính nóng nảy bốc đồng khiến việc gì cũng dễ bại lộ sơ hở. Làm gì cũng như đánh trống khua chiêng,  kịp nắm chắc  vội  tay, thành thử bao  hỏng việc,  còn đổ thêm chuyện.
So với hai  còn , Nhiếp Bội Lan mới là kẻ khiến  khác  đề phòng nhất.
Bà   vợ quan , lời ăn tiếng  đều  mài giũa cho  tai, dáng vẻ thì luôn giữ ý tứ, nhưng  lớp áo dịu dàng  là một cái tâm hiểm độc, giấu d.a.o trong nụ , lòng  thâm sâu, tính toán hơn  ,  việc  dây dưa , hễ  tay là cắt đứt dứt khoát  chút lưu tình.
Cô  dám chắc, bà   giữ nổi thể diện mà  ngấm ngầm bắt tay với hai   để mưu tính chuyện tài sản .  thời buổi , ai dám chắc lòng   đổi? Khi mà tiền tài lấp lánh  mắt,  mấy ai đủ tỉnh táo mà  lưng với lợi lộc?
Đang nghĩ, giọng Bạch Mân đột nhiên vang lên, mang theo sự sửng sốt xen lẫn vui mừng:
“Nguyệt Hoài! Em… em thật sự mua xe đạp  ?”
Thời điểm ,  một chiếc xe đạp trong nhà chẳng khác gì nắm trong tay một món gia tài. 
Nhà ai mà   xe đạp, đều là điều khiến cả khu xóm   bằng con mắt ngưỡng mộ. Một cô gái còn trẻ như Cố Nguyệt Hoài,  là  trụ cột trong gia đình, mua  xe đạp –  khỏi khiến    ngạc nhiên.
Cô gật đầu, giọng thản nhiên như thể chỉ là chuyện thường ngày:
Nga
“Hôm qua em với  ba bàn bạc . Cả hai   mỗi ngày, trời thì nắng nôi mưa gió, đường  xa,   phương tiện cũng bất tiện lắm. Gom góp mãi mới mua  một chiếc, để chị em    về về cho thuận tiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1911.html.]
Bạch Mân  xong, trong lòng bất giác nảy sinh cảm xúc khó tả. Cô mới  ở Cố gia, chẳng góp một đồng, chẳng đụng đến việc nhà là bao,  mà   mỗi ngày    xe đạp, thảnh thơi  . Cảm giác áy náy xen lẫn cảm động như một dòng nước ấm, len lỏi trong lòng cô.
Vạn Thanh Lam  ,  khỏi thở dài cảm khái,  sang  với Bạch Mân:
“Chị đúng là  phúc,   em chồng như Nguyệt Hoài,  đến mức khiến     cũng thấy ấm lòng.”
Bạch Mân mỉm , mắt  ươn ướt, gật đầu thật mạnh:
“Chị cũng thấy  may mắn. Em …  thật.”
Tới nơi, ba  khóa xe cẩn thận  cùng  bước  nhà kỷ niệm sách báo. Cố Nguyệt Hoài đưa tay day nhẹ trán, cảm giác mỏi mệt dâng lên. Từ ngày trở về tới giờ, cô    một ngày gọi là thanh thản.
Ngay lúc , từ góc hành lang  bóng  cao gầy bước tới, như   gần nhưng còn lưỡng lự. Giọng  vang lên, mang theo chút ngập ngừng:
“Cố Nguyệt Hoài…   chứ?”
Cô ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt bối rối của Cố Duệ Hoài – em họ bên nội. Xe đạp của  cũng  khóa kỹ cách đó  xa, chắc cũng  tan tầm, chuẩn   lớp học buổi tối. Hôm nay  thấy Quan Đồng  cùng.
“Không .” – Cô đáp gọn, giọng bình thản như nước suối đầu nguồn, ánh mắt cũng chẳng gợn chút cảm xúc dư thừa. Không dừng  hàn huyên, cô nghiêng đầu  Vạn Thanh Lam  cùng  bước thẳng  bên trong.
Cố Duệ Hoài cúi thấp đầu,  yên một lát, bóng dáng lặng lẽ khập khiễng theo  – như một cái bóng  ai để ý tới giữa đêm yên ắng.