Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Yến Thiếu Ly nay  là thiếu nữ, dạo gần đây bắt đầu  chú ý đến váy áo, thích những dải lụa mềm buộc tóc, thích soi  trong tấm gương mờ cũ kỹ mà  khúc khích. Còn Thiếu Đường thì vẫn là đứa nhỏ, thấy gì mới lạ là hai mắt sáng rỡ. Một viên kẹo mạch nha, cái trống bỏi màu sặc sỡ,  con búp bê gỗ   khắc  phiên chợ huyện, với cô bé đều như bảo bối.  thường ngày việc trong ngoài ngổn ngang, cô bận  như chong chóng, thời gian  mà đưa chúng  chơi  lựa đồ? 
Cho nên , cô mới ngỏ ý đưa tiền cho Yến Thiếu Ương. Một phần là để   lo cho hai đứa nhỏ, phần khác cũng là  em chồng bớt quẩn quanh trong nhà. Dù gì  thể Yến Thiếu Ương cũng đang dần hồi phục, cứ ru rú trong buồng mãi cũng   cách. Ra ngoài  , hít thở khí trời,   qua kẻ , tinh thần mới thư thái, lòng  mới nhẹ nhàng.
Cô    miệng, nhưng trong lòng luôn mong: mỗi  trong nhà  đều  sống dễ chịu một chút, dù chỉ là một chút thôi. Có thể ăn ngon mặc ấm,  thể  đùa thảnh thơi,  thể thấy cuộc đời   chỉ  nhọc nhằn, cay đắng.
Huống chi, cô  là vợ của Yến Thiếu Ngu, thì  nhà của , chẳng  cũng là   của cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1915.html.]
Người đời thường bảo: “Gả  , là chôn  nơi .”  cô  từng thấy  thiệt thòi. Không ai ép buộc, chẳng ai bắt buộc, chỉ là tự lòng cô  –  lo,  thương,  lấy chút sức  mà bù đắp cho những thiếu hụt mà  em họ từng  chịu qua.
Từ ngày quyết tâm trở thành vợ của  cả Yến gia , Yến Thiếu Ngu , cô  bao giờ phân chia rạch ròi ai là  nhà, ai là  ngoài. Đã cùng ăn cùng ở  một mái hiên, thì là  ,   chuyện thiên vị bên , bạc bẽo bên . Cô cũng chẳng cần ai nhớ ơn  mang ơn. Chỉ mong rằng khi  cả trở về, thấy vợ   thể chăm lo chu  cho gia đình,  thể khiến    sống yên ,  sẽ yên tâm nơi đóng quân xa xôi,   canh cánh trong lòng những chuyện  lưng.
Nga
Tình  – với cô –  từng là thứ  thể đem cân đo bằng vật chất. Nó là thứ tình cảm ấm áp  vun vén từ ngày qua ngày, từ miếng cơm, manh áo, từ ánh mắt  quan tâm , từ những buổi chiều đưa đón, từ câu  nhắc nhở đầy yêu thương.
Mà nhà… chính là như thế. Không  vì  đủ đầy mà mới ấm áp, mà vì trong lòng  với   , mới thành  mái ấm.