Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cố Nguyệt Hoài bước lên  bên cạnh Ngụy Lạc, thẳng lưng, thần thái bình tĩnh. Cô  né tránh ánh mắt đối phương, giọng cô vang lên nhẹ nhàng mà sắc sảo:
"Cục diện hỗn loạn? Xin ,   hiểu. Nếu   chỉ thị rõ ràng,  Tề chủ biên cứ  thẳng . Có gì thì cứ trình bày,  mới dễ phối hợp."
Tề Thành nhíu mày, ánh mắt quét qua cô như  soi xét.  ngay  đó, ông  khôi phục nét mặt thản nhiên, bởi ông  rõ:  phụ nữ   dễ khuất phục, càng  dễ lung lạc. Trước khi đến đây, ông tìm hiểu về cô gái  , cũng  rằng cô gái nàykhông  loại  thích gây sự, nhưng cũng tuyệt đối   kẻ chịu thỏa hiệp  bất công.
Chuyện Hoàng Thịnh, ông   thể nêu  – bởi bất kể sự thật như thế nào , thì ít nhất , bề ngoài,     xử lý,  chuyện  khép . Nói nữa, chẳng khác gì tự lật  kết luận của tổ chức.
“Không  gì cụ thể để giải thích cả,” Tề Thành  dậy, giọng đều đều mà dứt khoát. “Chỉ là phía    quyết định. Cô và đồng chí Ngụy Lạc sẽ  điều khỏi 《 quần chúng nhật báo 》 .  đến đây chỉ để truyền đạt quyết định đó. Các vị thu dọn đồ đạc, ngày hôm nay rời khỏi cơ quan. Tiền lương trong thời gian qua sẽ  thanh toán đầy đủ.”
Câu  kết thúc,  còn một khe hở nào cho thương lượng.
Nga
Nghe xong, Cố Nguyệt Hoài khẽ thở dài, nét mặt vẫn  đổi, chỉ là ánh mắt sâu thẳm hơn vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1919.html.]
Cô  sang Ngụy Lạc,  chậm rãi , giọng như gió lạnh mùa đông, trong trẻo mà sắc bén:
“Ôi chà, xem  là thất nghiệp .”
“Ngụy chủ biên , nhân lúc vẫn còn     ‘xóa sổ’ hẳn,  thấy chúng  nên đến công xã một chuyến. Bà con vẫn đến từng ngày,   già tóc bạc,  chị nông phụ bế con dắt díu, gửi gắm bao tâm tư khổ sở – giờ thì  báo  cho họ  một tiếng. Nói với họ rằng: là chúng  xin   phụ sự gửi gắm của họ ,  với họ rằng , bắt đầu từ hôm nay, 《 quần chúng nhật báo 》 chúng …  còn là chỗ để gửi gắm tiếng  của dân đen nữa .”
“Thật đáng tiếc, nhưng cũng   chuyện chúng  mong . Có điều,    vung bút một cái,  là ‘điều động nội bộ’ thì   theo thôi. ”
“Người   cần báo chí công chính, họ chỉ cần một tờ giấy  in theo lệnh. Còn dân? Có lẽ trong mắt bọn họ, dân cũng chỉ là những con  trong báo cáo. Muốn xóa thì xóa,  bịt thì bịt. Chúng  – chẳng qua là hai con , lỡ  quá vài bước cờ.”
Cô  thẳng  mắt Tề Thành, ánh mắt lạnh lẽo như mũi kim thấu xương:
"Không cần dao,  cần súng. Chỉ cần một quyết định hành chính, là đủ khiến  tâm huyết  tự câm miệng. Báo chí từ lâu  là tấm bình phong, nhưng đến hôm nay thì đến cả cái vỏ cũng chẳng buồn giữ nữa .”
Cái gì kêu ' g.i.ế.c  tru tâm ' ? Đây chính là !