Cố Ngân Phượng bật , nụ  rộng tới tận mang tai, môi cong lên nhưng ánh mắt  âm u như đáy giếng sâu, tối om om, tưởng chừng như chỉ cần liếc qua  thấy rõ dã tâm chất chồng trong đó. Giọng bà  ngọt như mật mía :
“Nếu  như thế thì còn gì bằng! Miễn là con nhỏ Cố Nguyệt Hoài   mặt, thì việc  mười phần chắc chín. Con bé đó, cứng đầu cứng cổ,  ai khuyên lọt.”
Bà   dứt lời, ánh mắt liền liếc nhanh về phía trong nhà, xác nhận  một  nữa sự vắng mặt của cô cháu gái khiến cả đám ngán ngại. Hôm nay bọn họ chọn thời gian  để tới – chẳng  ngẫu nhiên mà là  tính toán cả.
Trong nhà lúc  chỉ còn Cố Chí Phượng cùng mấy đứa cháu trai trẻ  non  , dễ  lung lạc. Còn nếu lỡ  Cố Nguyệt Hoài  về kịp, thì chuyện  , tiền   tay , chẳng lẽ con bé đó còn  bản lĩnh cướp ?
Tính toán trong lòng bọn họ, vốn  tinh vi tới mức  thể cân đo từng ly từng tí.
Cố Thiên Phượng thì nép  một bên, tay vờ vĩnh giấu  lưng,  bộ như đang quan sát mớ gạch đá chất trong sân.  vẻ mặt ông   phản chủ, từng nét phấn khích hiện rõ mồn một – đôi mắt sáng rỡ như   trông thấy ánh sáng cuối đường hầm. Dạo gần đây, trong nhà ông  rối như canh hẹ: vợ chồng thằng con trai mới cưới suốt ngày cãi  như chó với mèo, con dâu vì giận mà dọn về nhà  đẻ, cả tuần nay  thấy  . Chưa hết, trong xưởng  dấy lên xì xào, vì vụ tiền thưởng cuối năm  chia  đều. Tiếng than, tiếng trách, lời  tiếng  chất chồng như cơn mưa dai dẳng  ngớt. Ông  lúc  chẳng khác gì   nhấn chìm trong vũng lầy,  bước  cũng   chỗ mà vịn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1932.html.]
 nếu hôm nay moi  ít tiền, thì  chuyện    đổi chiều. Có tiền, vợ chồng con trai sẽ  lành, con dâu sẽ trở về, thợ thuyền trong xưởng cũng bớt lời oán trách. Còn ông  – sẽ   mang cái mặt mất thể diện tới báo cáo  tổ sản xuất mỗi sáng.
Trong lòng mỗi   mặt hôm nay, đều mang theo riêng một đống toan tính. Không ai   lời, nhưng ánh mắt, sắc mặt, từng cử chỉ đều như  rõ lên trán: chuyến   kiếm  đồng nào, thì coi như mất công, mất mặt, mất cả tiếng tăm giữa họ hàng.
Chẳng ai thật lòng đến thăm nom  lo lắng, tất cả chỉ vì một chữ “lợi” mà dắt díu  đến, đội  đầu danh nghĩa  thích m.á.u mủ, nhưng dòm ngó thì chẳng khác gì cướp bóc giữa ban ngày.
Ngay lúc  khí gian dối  đang âm thầm lên men, rèm cửa phía trong bỗng khẽ vén lên.
Cố Tích Hoài bước , động tác lười biếng mà thong thả. Vẻ mặt  phảng phất nét chán chường, đôi mắt hẹp dài chỉ  liếc qua cũng đủ khiến   cảm thấy lạnh sống lưng. Anh  lướt một vòng, ánh mắt dừng  một thoáng nơi Cố Ngân Phượng và Cố Thiên Phượng, khóe môi  nhếch lên, nụ  nhàn nhạt nhưng ánh   chứa đầy khinh bỉ.
“Ấy… hôm nay là  gió đông nam thổi tới  ,” –  cất tiếng, giọng nhàn nhạt, đều đều, nhưng từng câu từng chữ như mang theo gai móc – “Sao   chuyện quý như , khiến bác cả với cô cả cùng  chinh tới tận cửa nhà ?”
Nga
Lời  ngoài mặt thì khách sáo, nhưng cái cách  nhấn nhá chữ “quý”  khiến   đỏ mặt tía tai. Không khí ngay lập tức trầm xuống, như  luồng gió lạ lướt qua –  lạnh nhưng đủ để khiến mấy  trong sân rùng  một cái.