Trong lòng cô,   nỗi thất vọng, mà là một niềm kính phục âm thầm dâng lên. Người đàn ông từng đặt  tình lên đầu, từng mềm lòng  những lời nỉ non gọi tên “chị em”, cuối cùng cũng  tỉnh giấc. Ông   rõ bộ mặt thật phía  cái vỏ “máu mủ”,  hiểu rằng tình nghĩa chẳng thể nuôi sống gia đình, càng  thể che lấp lòng tham.
Cô im lặng  cha, khóe môi khẽ cong lên một nụ   nhẹ –    nhạo, cũng chẳng  hả hê, mà là một nụ  mang theo cảm khái: thì ,  những , khi im lặng thì chẳng ai chú ý, nhưng một khi  mở lời,  khiến  thứ sụp đổ  thể vãn hồi.
Cố Tích Hoài  nhíu mày, ánh mắt dừng  nơi bóng lưng  cha đang  thẳng, nét mặt phẳng lặng như mặt hồ  gợn sóng, song bên trong  ẩn chứa một cơn sóng ngầm  thể xem thường.
Từ nhỏ đến lớn, trong ký ức của , cha vẫn luôn là  hiền lành, thậm chí  phần mềm yếu, đặc biệt là đối với ba  tự cho  là  thích  — Cố Thiên Phượng, Cố Ngân Phượng , Nhiếp Bội Lan. Chỉ cần họ  vài câu giả lả, than nghèo kể khổ dăm ba lời, cha liền như  trúng gió, vội vã móc hết tiền trong túi , thậm chí   còn cầm đồ trong nhà  đổi gạo chỉ để giúp họ qua cơn túng thiếu. Anh từng  hiểu, càng  đồng tình, nhưng cũng  nỡ  trái ý cha.
 giờ khắc ,  thấy ông  một chút do dự mà thẳng thừng đoạn tuyệt với ba  đó — lời lẽ cứng rắn, ánh mắt lạnh băng,  còn một chút tình  yếu mềm nào sót  — trong lòng  đột nhiên dâng lên một cảm xúc lẫn lộn:  kinh ngạc,  xúc động,  mang theo một tia kính phục khó gọi thành lời.
Thì ,  cha mà  từng cho là   xương sống, thực  chỉ là vì nặng tình, vì  từng  thấu lòng .  con  , sống giữa thời buổi chật vật khốn khó như hiện tại,  tỉnh ngộ thì sẽ   khác xé nát tim gan. Cha , cuối cùng cũng  hiểu điều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1942.html.]
Chẳng ai  thể mãi mãi bao dung cho những kẻ chỉ  đến lợi ,    hổ, giả nhân giả nghĩa.
Nga
Cố Tích Hoài khẽ cong môi, nở một nụ  nhạt, nhưng trong ánh mắt  như chứa cả trời uẩn khúc  chờ ngày bộc lộ. Anh chậm rãi tựa vai  khung cửa, hai tay khoanh  ngực, dáng vẻ thong thả nhưng ánh   như xuyên thấu lớp vỏ bọc giả dối của những  trong gian phòng.
Anh  cần lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát từng gương mặt — Cố Thiên Phượng vẻ mặt sa sầm . Cố Ngân Phượng thì trừng mắt ngơ ngác,  thể tin nổi   mặt  dám lớn tiếng với , dáng vẻ  cam tâm như thể cảm thấy   xúc phạm oan uổng. Nhiếp Bội Lan thì ánh mắt sắc lạnh , như đang chỉ trích  khác  thuận theo ý .
Bọn họ, từ đầu đến cuối,  từng thật lòng coi cha là  . Trong mắt bọn họ, chỉ  lợi ích. Nhà mới, đồ đạc mới, cuộc sống khấm khá hơn — tất cả như nam châm hút chặt tâm địa tham lam của bọn họ.
Còn tình nghĩa? Còn quá khứ từng cùng  nương tựa ? Chỉ là vỏ bọc để tiện bề lấy cớ mà đòi hỏi, mà cấu véo chia phần. Thứ  tình đó, giữ  chỉ tổ bẩn lòng .
Cố Tích Hoài  đau lòng — vì thứ  xé toạc hôm nay, vốn dĩ từ lâu  mục ruỗng. Chỉ là nay vỡ vụn   mắt, càng khiến  thêm tin rằng : Nếu  sống yên ,  giữ vững mái nhà , nhất định  thể để những con  mang dã tâm núp bóng  tình bước  thêm  nào nữa.