Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cố Ngân Phượng   như đông cứng tại chỗ, ánh mắt mở lớn đến mức như  rơi  khỏi hốc mắt, sắc mặt trắng bệch  chút huyết sắc. Bàn tay   hất  vẫn còn chút run rẩy, như thể  kịp tin rằng  em trai từng mềm lòng, nhường nhịn chị gái  đến độ nhu nhược,  dám công khai gạt phăng tay bà   mặt bao .
Bà   xuống bàn tay trống rỗng,  ngẩng lên, chạm  ánh  lạnh băng của Cố Chí Phượng —  còn tia do dự,  còn nét ôn hoà thường ngày. Gió xuân bên ngoài thổi nhẹ qua hiên, mang theo mùi cỏ non,  mà sống lưng Cố Ngân Phượng  lạnh toát như  trận gió bấc  quét ngang cổ áo, khiến bà  bất giác rùng .
Lão Tứ hôm nay là ăn nhầm thuốc  ? Không lẽ   nhận  hôm nay ba chị em bọn họ đến đây là để "hàn gắn tình cảm" ?
Bà  nghiến răng, trong lòng rối bời, song ngoài mặt vẫn cố níu  vẻ đáng thương. Vài giọt nước mắt rưng rưng chực rơi, nhưng ánh mắt  giấu  nổi tia sắc lạnh.
Cạnh đó,  cả Cố Thiên Phượng cũng lập tức sa sầm nét mặt. Vẻ uy nghi, đạo mạo ông vẫn cố giữ từ lúc bước  nhà phút chốc như  bóc trần. Trước nay ông luôn tự xem  là trưởng bối, là   cả  tiếng , chỉ cần mở lời là ba đứa em   răm rắp.  lúc , giọng điệu lạnh lẽo, dứt khoát của Cố Chí Phượng như một cái tát  lòng tự ái cao ngất của ông.
Ông cau mày, hai tay đặt  lưng bóp chặt, giọng  nặng nề, đầy bất mãn:
" Lão Tứ, em  thế là  ý gì? Chẳng lẽ em thật sự  đoạn tuyệt m.á.u mủ ruột rà với chúng  ? "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1943.html.]
Một câu , như ngọn lửa châm  bó củi khô — bốc lên hừng hực, đốt cháy lớp vỏ bọc  tình giả tạo mà ba  vẫn gắng duy trì từ đầu đến giờ.
Trong mắt Cố Thiên Phượng, Cố Chí Phượng mãi mãi chỉ là đứa em út dễ dắt mũi. Ông   từng xem em trai như  trưởng thành  chính kiến, mà chỉ là một con bài tiện lợi trong tay — lúc cần tiền thì tìm đến, lúc túng quẫn thì trách móc vì "  thương  chị", lúc  lợi thì tự cho đó là hiển nhiên.
Nga
   , ông   lầm.
Cố Chí Phượng khẽ , nhưng nụ    hề mang theo chút ấm áp nào, trái , nó đượm một vị đắng của nỗi đau  hóa đá, xen lẫn sự chua xót của một  từng tin sai, từng nhẫn nhịn đến cùng cực. Giọng ông khàn đặc,  lớn nhưng rành rọt, từng chữ như dội thẳng  lòng ba  đang  đối diện:
"Đoạn tuyệt quan hệ?"
Ông chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sắc xuyên qua từng lớp mặt nạ của những kẻ đang đóng giả   nhân:
" Vậy hai mươi năm , khi các   lưng bỏ   cùng một đống nợ nần, mặc cho  còng lưng gánh vác một , lúc  ...  các  ở ? Lúc , ai là  đoạn tuyệt ?"