Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Dưới mái nhà cũ kỹ của Cố gia , ánh nắng chiều rọi xiên qua khe cửa sổ gỗ, chiếu lên nền đất hun hút một màu ấm áp. Bóng lưng của Nhiếp Bội Lan và Cố Ngân Phượng  khuất  cổng, Nhiếp Bội Lan và Cố Ngân Phượng  , Cố Tích Hoài  lò dò  gần, dáng vẻ  giấu  vẻ háo hức như một đứa trẻ  phát hiện  bí mật lớn. Anh ba chồm tới, mắt mở to, giọng khẩn trương:
" Bé , em   gì thế? Cái vụ “đường Vọng Xuân” là ? Em còn bảo Đỗ Kim đang mong cưới  khác  cửa... chẳng lẽ... chẳng lẽ đúng là cái  nghĩ đấy ? "
Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, nụ  như gió thoảng mà ánh mắt  rực lên tia sắc bén,  thẳng   ba:
" Chính là điều  nghĩ đó. "
Nga
Nghe , Cố Tích Hoài  kìm  mà bật  một tiếng “tê” nhẹ, tay vỗ mạnh  đùi, đôi mắt sáng rỡ như vớ  bảo vật:
" Trời ơi, đỉnh thật đấy! Thảo nào  nãy sắc mặt Nhiếp Bội Lan trắng xanh như  ai bóp cổ. Không  còn tưởng bà  từng  học diễn kịch chuyên ngành đổi mặt! ... nhưng mà, em  chuyện đó bằng cách nào chứ?"
Nói tới đây, vẻ mặt  ba  trở nên nghi hoặc. Trong lòng dâng lên nỗi tò mò, như thể  treo lơ lửng giữa  trung. Cố Tích Hoài cau mày,  em gái với vẻ dò hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1957.html.]
" Bé, rốt cuộc em điều tra kiểu gì mà nắm  chuyện động trời thế? "
Cô  trả lời ngay. Chỉ khẽ giơ tay lên, cong cong ngón trỏ, lắc lắc  mặt  ba, ánh mắt giảo hoạt mà đầy tự tin:
" Thiên cơ... bất khả lộ. "
Hai  em liếc  một cái,  cùng bật  khúc khích, như thuở còn thơ dại chơi trò trốn tìm, giữa những ngày tháng nghèo khó mà đầy ắp tiếng .
Thế nhưng, ở đầu bên  bàn, Cố Chí Phượng vẫn giữ vẻ trầm lặng. Ánh mắt ông dừng  ở cô con gái út, sâu thẳm mà nặng nề, như chứa đầy nỗi niềm khó . Sắc mặt ông tuy  đổi, nhưng lồng n.g.ự.c  như  tảng đá đè nặng. Những lời mỉa mai khi nãy của Nhiếp Bội Lan  ngừng văng vẳng trong đầu, từng câu từng chữ như kim đ.â.m  lòng tự trọng của một  cha từng là trụ cột, từng là chỗ dựa vững chãi cho cả nhà.
Một lúc , ông chậm rãi  dậy, kéo ghế  gần,  đối diện với cô con gái, giọng trầm  nhưng mang theo áp lực:
" Bé... chuyện công việc của con,  thật cho cha  . Rốt cuộc là ?"
Câu hỏi tưởng nhẹ nhưng nặng tựa đá đè. Không khí bỗng chùng xuống, cả nụ   mặt Tích Hoài cũng tan biến. Anh ba nghiêng đầu  em gái, ánh mắt thoáng lo lắng.