Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Đi  một đoạn, Lưu Thanh Lam chợt như sực nhớ điều gì,  đầu , trong ánh mắt lộ rõ vài phần ngượng ngùng pha lẫn chân thành:
“ ...  còn  hỏi, đồng chí tên là gì?”
Cố Nguyệt Hoài  nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nét nhàn nhạt:
“Cố Nguyệt Hoài. Còn chị ?”
Nga
“Lưu Thanh Lam.” Cô gái mỉm , ánh mắt như ánh nắng  rọi qua tán cây, sáng trong mà dịu dàng. “Chào cô, đồng chí Nguyệt Hoài.”
Không khí trong phút chốc trở nên nhẹ nhàng hơn. Có lẽ là vì  trải qua một phen nguy hiểm bên ,  là  Cố Nguyệt Hoài cứu  từ tay kẻ buôn , nên Lưu Thanh Lam bỗng thấy giữa hai  như  mối duyên ngầm nào đó —   huyết mạch  tình, mà là một cái gì đó  khác .
Lưu Thanh Lam rời khỏi địa phương u ám , chậm rãi bình tĩnh hơn  nhiều ,  cũng vì thế  trở  bản tính vốn  , hoạt bát hơn, bắt đầu tò mò về Cố Nguyệt Hoài :
“Cô học qua võ công , Cố đồng chí ? Cô thật lợi hại! Khi nãy  tay nhanh như chớp, thế mà  chế phục   mìn  ,  còn  kịp  hồn!”
Cố Nguyệt Hoài cũng  thấy phiền, cô nghiêng đầu liếc Lưu Thanh Lam một cái, giọng  trầm  :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1972.html.]
“Không  gì . Chỉ là sức lực lớn hơn  bình thường một chút thôi.”
Lưu Thanh Lam  , đôi mắt sáng lấp lánh, như thể  chứng kiến một điều gì  kỳ diệu,   chút sùng bái  giấu giếm. Cô   thêm gì, nhưng từ trong lòng  tự nhiên sinh  cảm giác  thuộc.
Đến khi hai  đặt chân  nội thành, bước  những con đường đất sỏi lát đá, nơi mùi khói than và âm thanh rao hàng  bắt đầu lan khắp, cách xưng hô giữa họ cũng âm thầm  đổi. Lưu Thanh Lam chẳng  từ khi nào  bỏ chữ “đồng chí” khách sáo , chỉ còn  một tiếng gọi nhẹ nhàng: “Nguyệt Hoài”.
Một tiếng gọi đơn giản, nhưng chân thành. Nó  chỉ là sự gần gũi, mà còn là lòng tin và cảm mến.
Ga tàu hỏa đông nghịt , kẻ lên  xuống, tiếng loa thông báo chuyến tàu, tiếng rao hàng, tiếng bước chân chen chúc — hòa   tạo thành một khung cảnh nhốn nháo như phiên chợ đầu xuân.
Lưu Thanh Lam nắm chặt lấy cánh tay Cố Nguyệt Hoài, trong mắt hiện rõ sự do dự, giọng  hạ thấp đến mức chỉ  đủ :
“Nguyệt Hoài... chúng  thực sự ném bà   đây ?”
Ánh mắt cô dừng   tấm thẻ bài treo lủng lẳng  n.g.ự.c  phụ nữ đang  trói gô hai tay — cùng một dòng chữ : “ là kẻ buôn  ”
Lưu Thanh Lam khẽ nhấp khóe môi, trong lòng tuy  một chút chấn động, nhưng   thể  là mềm lòng. Những lời cô từng , những cảnh cô từng thấy — về những cô gái  lừa gạt, trẻ con  bán  biệt tích — tất cả như đổ dồn về một điểm,  lặng lẽ đè nặng lên ngực.