Rời khỏi nhà ga, hai  ăn bát mì   về nhà khách, cũng may hai   ở chung một gian phòng, tới gần sáu giờ, Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ rời  nhà khách, một   về phía phố Lương.
Trời dần ngả về Tây, hoàng hôn rũ xuống, sắc trời loang màu đỏ nhạt. Phố Lương  tan , dòng  như thoi đưa vội vã, từng bước chân náo động  nhanh chóng lắng xuống, để  con đường dần trở nên thông thoáng và yên tĩnh.
Ngay khi Cố Nguyệt Hoài  bước  phố Lương ,  trông thấy một bóng  dựa tường nơi giao lộ.
Hình Kiện tay đút túi, môi ngậm một điếu thuốc cuốn bằng giấy báo, nhàn nhã chơi soái . Trước mặt  là một cô gái tóc dài xõa vai, hai   kề ,    vui vẻ. Nhìn qua,  mấy phần hòa hợp,  thêm mấy phần  mật.
Cố Nguyệt Hoài  yên  tiến lên. Cô   kẻ   điều, càng   loại  tùy tiện chen chân  chuyện riêng của  khác.
 cô  đợi bao lâu thì Hình Kiện  phát hiện . Ánh mắt  sáng lên, lập tức chào cô gái  ,  sải bước tới  mặt Cố Nguyệt Hoài , miệng mang theo chút oán trách  như hai   quen thuộc:
“Cố tỷ,  giờ mới tới?  chờ ở đây nãy giờ !”
Gương mặt Cố Nguyệt Hoài  chút biểu cảm, cô bình thản đáp:
"  sáu giờ. Bây giờ mấy giờ ?"
Hình Kiện  xong, chỉ  ha hả, chẳng biện minh lời nào. Cũng chẳng  vẻ gì là  hổ.
Lúc , cô gái tóc dài  cũng bước tới,  bên cạnh Hình Kiện. Cô ây liếc  Cố Nguyệt Hoài một cái, ánh mắt  chút ác ý, giọng điệu ôn hòa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1982.html.]
“Vị  là Cố tỷ  ?  là  quá…”
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu  Hình Kiện, chờ  giới thiệu. Nếu chỉ là  dưng nước lã  liên quan gì ,  hẳn sẽ   điều thừa mà cố ý dẫn tới gặp cô.
Hình Kiện  vội giải đáp thắc mắc của Cố Nguyệt Hoài ,   chỉ tay về một phía:
“Bên   , Cố tỷ.  sắp xếp mấy   con phố  thuê phòng. Chúng    chuyện ở đây  tiện lắm , đổi cái địa phương  chuyện  . Có mấy việc...    rõ với cô .”
Cô gật đầu,  theo  hai  bọn họ, chậm rãi tiến  một con ngõ nhỏ hẹp phía cuối phố.
Nga
Mãi đến lúc tận mắt  thấy nơi ở, cô mới giật . Nói là phòng, kỳ thực chỉ là một cái kho hàng cũ nát, một bên kê mấy cái giường gỗ, chăn chiếu cuộn  thành từng đống,  lộn xộn   phần nhếch nhác.
Với  tiền hai trăm đồng, Hình Kiện lẽ     thể sắp xếp chỗ ở tử tế cho  của  .    chọn cách .
Hình Kiện dường như đoán  suy nghĩ trong lòng cô, khẽ gãi gãi đầu,  khô khốc:
“Cố tỷ,  . Nghe   xong, cô sẽ hiểu chuyện là thế nào. Lần ... thật sự  nhờ  Triệu Viên đồng chí.”
Dứt lời,  bật lửa, đốt chiếc đèn dầu. Cả kho hàng vốn âm u phút chốc bừng sáng.
Cố Nguyệt Hoài  xuống bên chiếc bàn gỗ lung lay, Triệu Viên cũng bước tới rót cho cô chén nước, động tác  thành thạo , hẳn là  quen thuộc với nơi  .
Tiếp đó, Hình Kiện bắt đầu kể.