Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Triệu Viên khẽ mỉm , ánh mắt long lanh, mang theo tia sáng dịu dàng, chân thành: “Cố tỷ…  ngờ cô còn trẻ như  mà  lợi hại đến thế. Thật khiến   khâm phục.”
Cố Nguyệt Hoài chỉ khẽ cong môi, ý  nhàn nhạt thoáng qua đáy mắt như một làn gió mỏng lướt qua mặt hồ, chẳng lưu  bao nhiêu gợn sóng. Cô  đáp, mà chuyển đề tài một cách tự nhiên, nhẹ đến mức  thể phản bác: “Nhìn cô khá quen thuộc với  cảnh nơi , giống như thường xuyên lui tới . Cô và Hình Kiện… khá  thiết? ”
Triệu Viên  ,  ngẩn  một thoáng,  khẽ vén sợi tóc mai   tai, má ửng hồng, ánh mắt ẩn ý liếc   đàn ông  phía đối diện. Giọng cô  nhẹ như gió thoảng đầu xuân: “ và Hình ca là… bạn bè. Chuyện của  ,  luôn để tâm. Nên đương nhiên là   theo giúp đỡ.”
Lời  mềm mại, ngữ khí uyển chuyển, nhưng tình ý trong đó  rõ ràng  chút che giấu. Một lớp giấy cửa sổ mỏng, chỉ cần một động tác nhỏ là  thể xuyên thấu.
Nga
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu, đưa mắt  Hình Kiện, trong ánh mắt thoáng hiện nét hứng thú.  đáp  sự sâu nặng tình cảm ,  đàn ông   chỉ nhàn nhạt nâng ly nước lên uống, dáng vẻ bình thản đến mức lạnh nhạt, tựa như chẳng   bất kỳ điều gì ngoài mặt chữ.
Hình Kiện đặt ly nước xuống, giọng điệu khách khí đến gượng gạo, từng câu như  chặn  nơi cổ họng, rõ ràng   phong cách thường ngày của : “Triệu Viên đồng chí, trời cũng  còn sớm. Hay là để  bảo lão Thất đưa cô về  nhé?  còn chút việc cần bàn với Cố tỷ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1986.html.]
Đối với một  ăn to  lớn quen thói như Hình Kiện , cố   vẻ khách khách khí khí  hẳn là   khó  , mỗi chữ, mỗi câu dường như đều  uốn lưỡi vài  , lộ rõ vẻ 'chậm rãi',   tự nhiên.  ai bảo đối phương là con gái bảo bối của Triệu Ngọc Long, Hình Kiện dẫu gan to bằng trời, cũng chẳng dám thẳng thừng đuổi  , dù  thì , cả nhóm  của  còn đang dựa  cha   kiến cơm .
Triệu Viên rõ ràng  cam lòng. Ánh mắt cô thoáng chùng xuống, hàng mi rung nhẹ, tựa như  điều  , nhưng khi chạm  ánh mắt lạnh như băng của Hình Kiện, cuối cùng chỉ đành cắn môi, nhẹ giọng đáp: “Vậy…  .”
Nói xong, trong khoảnh khắc  ai để ý, Hình Kiện khẽ thở dài, như thể  trút  gánh nặng.
Lão Thất  gọi . Vừa thấy Cố Nguyệt Hoài, y liền cúi đầu cung kính, giọng  rõ ràng mang theo sự kính trọng phát  từ nội tâm: “Cố tỷ!”
Cố Nguyệt Hoài mỉm , gật đầu nhẹ nhàng đáp .
Hình Kiện dặn dò lão Thất mấy câu,   liền dẫn Triệu Viên rời khỏi kho hàng.