Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cố Nguyệt Hoài  theo bóng lưng phừng phừng lửa giận ,  khỏi đưa tay xoa trán, mày nhíu ,  phần đau đầu.
Cố Nguyệt Hoài  cần đoán cũng  trong lòng Cố Tích Hoài đang nghĩ gì.
Ở cái thời đại , quan hệ giữa nam nữ luôn  đặt  kính hiển vi của dư luận. Nam  vợ, nữ  chồng – chỉ cần cùng    một đoạn đường  lâu một chút, cũng đủ để thiên hạ xầm xì; huống chi,  danh nghĩa   chồng cô là nữ nhân   chồng , mà ban đêm  cùng một nam nhân xa lạ  ngoài — trong mắt  khác, chuyện  chẳng khác gì vượt quá giới hạn, là bất trung, là   giữ , là mất nết.
Huống chi,  danh nghĩa cô  là phụ nữ   chồng,   ngoài  ban đêm với một nam nhân  rõ lai lịch—chuyện , xét theo góc  xã hội hiện tại, chẳng khác nào "tư tưởng lệch lạc", "đạo đức suy đồi".
Cái gọi là “giữ kẽ” của xã hội thập niên bảy mươi, chẳng  chỉ là lời dạy dỗ trong sách vở  khẩu hiệu treo  tường. Nó là từng ánh mắt xét nét của hàng xóm, là tiếng thì thầm  lưng từ đồng nghiệp. Một cái liếc mắt thôi, nếu  đúng chừng mực, cũng  thể  quy chụp là lẳng lơ; một câu     thiết giữa nam nữ cũng  thể  vặn thành tán tỉnh. 
Nga
Trong  khí thời đại nơi “nghi ngờ là  tội”, cô thừa hiểu cái giá  trả cho một phút bất cẩn là thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1995.html.]
Tính  , Cố Nguyệt Hoài  sống hai đời  ,  từng trải qua bao phen sóng gió, thế nhưng cho đến giờ, cô vẫn thấy khó lòng lý giải nổi cái suy nghĩ khắt khe và phi lý đến mức cực đoan . Vì  nam nữ  thể  cạnh ? Vì  cứ  luôn giữ một  cách như thể cả hai đang ôm b.o.m mà chỉ cần gần  là phát nổ?
Nếu  cô cố ý  cận Hình Kiện thì quá oan uổng. Từ đầu đến cuối, cô  từng xem  là gì khác ngoài một đối tác hợp tác ăn ý. Cùng lắm... cũng chỉ là một tên tiểu  lanh lợi,   sắc mặt mà hành xử,  chút đầu óc và  phân rõ  trái. Thế thôi.
Cô đường đường chính chính  việc, cũng chẳng thẹn với lương tâm. Có chăng là thẹn – thì cũng chỉ thẹn cho cái thời đại mà   dùng định kiến để  thế cho lý lẽ, dùng đồn đãi để  cho sự thật.
Chuyện liên lạc  ban đêm, chẳng qua cũng là bất đắc dĩ. Nếu  tranh thủ thời gian bàn bạc, để chậm trễ, sẽ ảnh hưởng tới nhiều . Lỗi—nếu — là  của thời cuộc,    của cô.
Tuy nghĩ như , nhưng   mặt    hàng xóm cũng chẳng  đồng nghiệp , đó là  ba của cô , là   m.á.u mủ ruột già cái loại  . 
Cô   để    vì  mà lo lắng, càng   để sự quan tâm của  trở thành gánh nặng.
Cố Nguyệt Hoài thở dài một  ,  bước nhanh theo . Nói nhiều cũng vô ích,  mắt cứ   yên lòng  ba , còn về phần giải thích chuyện  thế nào , cô   sự chuẩn .