Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cố Nguyệt Hoài chống cằm quan sát Cố Tích Hoài ,  ánh mắt lẫn vẻ mặt đổi tới đổi lui của   cho cảm thấy hứng thú , ánh mắt  cong, chậm rãi  như đang kể  một chuyện chẳng mấy quan trọng:
“Thật , lúc đầu em cũng  nghĩ sẽ kiếm  tiền như  .”
Cố Tích Hoài trầm ngâm. Anh , kinh doanh lương thực thời điểm  tuy là một vốn bốn lời, nhưng rủi ro cũng cực kỳ lớn. Gió chính trị thổi mỗi ngày mỗi khác. Một lời  đúng, một hành động quá đà,  thể lập tức  dán nhãn đầu cơ tích trữ, mang cả nhà xuống nước.
Nghĩ tới đây,    khỏi cau mày:
“   cũng   , Phố Lương về bản chất cũng là nơi buôn bán lương thực  chính thức. Chỉ  cái tên khác,    thể từ chợ đen thành một chốn buôn bán quang minh chính đại  ?”
Đã   nỗi lo  chính quyền sờ đến , còn  ăn phát đạt như . Thật sự chỉ cần  đổi một cái cách gọi khác là  ?
Lời  thốt ,   lập tức phản bác chính . Thời thế hiện nay, nạn đói hoành hành khắp nơi, dân chúng chen  mua từng cân gạo. Ai cũng ôm lấy phần khẩu phần ít ỏi như báu vật, lấy   lương thực thừa để đem  buôn bán? Mà nếu   nguồn cung  định,   phố lương thực  thể lớn mạnh đến thế?
Càng nghĩ, càng cảm thấy như thể  một tầng sương mù che phủ  mắt. Cố Tích Hoài lắc đầu, ánh mắt  vô thức  sang  em gái, trong lòng dâng lên một cảm giác tiếc nuối đan xen thán phục.
Cố Nguyệt Hoài khẽ . Cô    nghi vấn trong lòng , liền thong thả đáp:
“Hình Kiện  quan hệ. Anh   ,  đường. Vả ,  chợ đen nào bán gạo mà vẫn giữ nguyên giá trạm lương ? Không  đội lên gấp rưỡi, gấp đôi là   lắm .”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1998.html.]
Nói đến đây, cô dừng ,   thêm nữa. Đôi mắt  cụp xuống, giọng  trở nên mơ hồ:
“Còn …   cần hỏi nhiều.”
Cố Nguyệt Hoài điểm đến tức ngăn , cô   ở  phương diện  tiết lộ quá nhiều, với bản tính ham học hỏi, nhạy bén và đầu óc nhanh nhạy như Cố Tích Hoài, nếu tiếp tục truy vấn,   thể càng  sẽ càng rắc rối khó gỡ , dễ bại lộ cái gì.
Cô  dậy, vỗ nhẹ tay  vạt áo, bước  khỏi phòng. Trước khi , vẫn  quên dặn dò:
“Sáng mai nhớ dậy sớm, cùng em  ngoài mua thêm ít lương thực dự trữ.”
Cố Tích Hoài còn  kịp  hồn thì cánh cửa  đóng sầm . Anh chớp mắt mấy ,  bóng dáng  rời , trong đầu vụt lên một ý nghĩ:
“Đều là  một nhà… bằng , giảm giá chút?”
“Rầm!”
Đáp   là tiếng cửa đóng  chút lưu tình. Âm thanh vang vọng, kéo theo một trận gió lạnh thổi qua bên tai.
Anh lẩm bẩm:
“Mình hỏi sai gì  ?”