Ngồi bên, Triệu Ngọc Long khẽ động đuôi lông mày, ánh mắt  tránh khỏi d.a.o động. Ông   dám lên tiếng, chỉ nhẹ buông một  thở chậm và sâu, tựa như để bình  nhịp tim   kéo căng một nhịp.
Chuyện … cuối cùng cũng tới .
Thành phố Phong thị hiện nay  chẳng còn là nơi yên bình gì. Trên  chính sách thúc ép cải cách,   dân tình đói khổ bất , lớp giữa như ông – một cán bộ  phân xuống từ trung ương –   kẹp giữa hai làn sóng,   giữ cho cục diện  sụp,   đảm bảo  phạm  kỷ luật. Cái gọi là “nguồn cung lương nguyên” , đối với dân chúng là cơm ăn áo mặc, nhưng đối với tầng lớp như ông, nó  là dây thần kinh chủ đạo, là mạch m.á.u nối liền sinh mệnh  bộ hệ thống phân phối của địa phương.
Triệu Ngọc Long    từng nghĩ đến chuyện .   nay, ông  luôn lựa chọn im lặng. Không  bởi  hiểu giá trị của thứ đó – mà bởi hiểu quá rõ, nên mới càng sợ.
Bởi vì  đang nắm giữ mạch m.á.u , là Hình Kiện.
Bởi vì  giữ thứ đó… là Hình Kiện.
Hình Kiện là loại  gì? Triệu Ngọc Long    từng lặng lẽ điều tra qua. Xuất  khá giả, nhưng tuổi  tới đôi mươi  gặp đại nạn –  cha   hãm hại,  chịu  nổi dị nghị mà mất trong oan khuất, bản   đẩy  ngoài như cỏ rác. 
Người khác gặp cảnh  thì hoặc là suy sụp, hoặc là mất trí, nhưng Hình Kiện thì khác. Hắn  chỉ sống – mà còn từng bước, từng bước dựng lên một thế cục cho riêng ,  dựa quyền,  bám quan, cũng  chịu bán rẻ linh hồn để đổi lấy an ,  bộ đều là móc ruột móc gan tự chống lên một mảnh trời.
Người như , tuyệt đối  thể dùng thủ đoạn áp chế thông thường.
Tính tình  vốn dã, trong xương  phần ngang tàng,    ẩn nhẫn. Nhìn qua thì tiêu sái tùy hứng,  phần giống lưu manh, ăn  tùy tiện, nhưng thực chất mỗi lời  đều  ngọn ngành, mỗi bước  đều  tính toán.
Mà điều khiến  khác e ngại hơn cả, chính là Hình Kiện  một loại ngoan tuyệt  giống ai, ăn mềm  ăn cứng – một khi  ép đến đường cùng, chỉ sợ  chỉ nguồn lương  đào tới tay, mà còn   thẳng tay kéo cả bàn cờ lật úp, c.h.ế.t cũng sẽ kéo theo kẻ đẩy  cùng xuống mồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2009.html.]
Đối với , chỉ  thể đàm,  thể cưỡng. Chỉ  thể lấy thành ý mà luận lợi hại,  thể mang danh chính nghĩa mà hù dọa.
Tống Kim An… vẫn còn quá trẻ.
Tuổi trẻ nên nóng vội, nhưng nóng vội giữa chính trường như ngọn lửa giữa kho dầu –  khéo thì thiêu cả bản , thiêu luôn cả  bên cạnh.
Cố Nguyệt Hoài vẫn  yên, sắc mặt như nước hồ thu,  chút gợn sóng. 
Những gì Tống Kim An     cô cảm thấy kinh ngạc. Thậm chí, khi đến đây , trong lòng cô  sớm đoán  tám, chín phần.
Thời buổi hiện tại, lương thực  đơn thuần là thứ để ăn – nó là mạch sống. Một bao gạo trắng trong tay,  khi đổi  mạng ; một tạ thóc khô trong kho,  khi đổi  cả địa vị trong cơ cấu quyền lực. Dân đói thì còn đường sống nhờ gạo, kẻ  chức quyền thì còn đường leo cao nhờ khống chế nguồn lương . Mà  nắm  đầu mối cung ứng – chẳng khác nào giữ  cán cân sinh sát của cả một vùng.
Phong thị…   là một vùng đất tầm thường. Nơi đây là trục vận chuyển của cả tuyến đường lương thực lên phía Bắc, cũng là nơi đan xen lợi ích giữa nhiều phe cánh trong nội bộ. Nói  ngoa, kẻ nào chiếm  quyền phân phối ở Phong thị, kẻ đó chính là  chen  một chân  cục diện chính trị trung ương – ít nhất, là  bàn nghị sự của khu vực liên tỉnh.
Tống Kim An là   đẩy tới, tất nhiên   đến với hai bàn tay trắng. Mà Tống Lâm , cha của   ,  nay luôn là một  cực kỳ cẩn trọng , ông  sẽ  thò tay  nếu  thấy mồi câu chắc chắn. Mà một khi ông   để Tống Kim An xuất hiện ở đây,  thì từng bước , từng câu , từng cách đặt vấn đề – đều   sự tính toán tỉ mỉ từ .
Nga
Bọn họ  gì? Rất đơn giản: giành quyền kiểm soát khu phố Lương,  từ đó từng bước hợp thức hóa mạng lưới phân phối lương thực – mà bề ngoài thì treo lên một cái bảng tên “thống nhất quản lý theo chỉ đạo của nhà nước”. Một nước cờ  khéo,  thì đầy chính danh, nhưng thực chất là gom quyền về tay, đẩy  của  chen chân  từng mắt xích – từ điều phối, phân phát đến giám sát.
Nhìn ngoài thì tưởng là thương vụ đơn thuần, kỳ thực là một cuộc tranh đoạt. Mà   tranh ở  xa – tranh ngay  cổ họng của Phong thị.
Trong tay Phong thị là gạo, là thóc, là đường sống của bao hộ dân.  quan trọng hơn cả – nó là tiếng . Là chiếc ghế mà  ít   dòm ngó từ lâu.