Hình Kiện lăn lộn tầng đáy xã hội lâu như  , kỹ năng   , riêng khoản “ sắc mặt đoán ý”, quả thật  xứng danh một chữ “tinh”. Gặp trường hợp như bây giờ, chỉ cần liếc một cái cũng đoán : Tống Kim An dọc đường  yên, ánh mắt cứ quanh  quẩn    Cố Nguyệt Hoài,   mười , trong ánh  , rõ ràng  lời   nhưng  dằn xuống, do dự, dè chừng, như  một tầng khí lạnh vây lấy,   bước tới,   dám.
Hình Kiện chậc lưỡi,   gì, tự giác   ghế phụ.
Vẫn là  ghế phụ , đại lão cần  chuyện .
Cố Nguyệt Hoài thì chẳng bận tâm mấy chuyện đó. Miễn   xe đưa về nội thành là , còn  ở , với ai, ai  mở miệng   nuốt lời  bụng, cô đều  đặt  tâm.
Nga
Xe chạy chầm chậm  con đường đất lầy lội,  khí trong khoang xe  sự im lặng kéo dài đến căng cứng. Tống Kim An mấy  định mở miệng, nhưng mỗi  lời  tới môi,  như  một lớp băng lạnh chặn , lặng lẽ nuốt ngược  lòng. 
Rốt cuộc ,  nhiều  ở chỗ cô nhận  thái độ lạnh nhạt như  ,  ngốc cũng rõ ,   là lôi điểm của cô , huống chi Tống Kim An      kẻ ngốc.
Thế nhưng  ,    cảm thấy trong lòng nghẹn một khối đá, vắt ngang giữa   và Cố Nguyệt Hoài, tựa như một con hào  đáy, khiến   dù đưa tay  cũng vĩnh viễn với  tới.
Cố Nguyệt Hoài dĩ nhiên  thấu. Tâm tư Tống Kim An cô chẳng buồn đoán, cũng chẳng  đoán. Chuyến  Phong thị   xem như là  thắng — đồng thời  thể giải quyết  nhiều vấn đề  tính quyết định đến sự tồn vong của phố Lương còn tồn đọng ,  còn  thu hoạch bất ngờ,  thể  thời gian ở kiếp  gặp  trong định mệnh của  ba, Lưu Thanh Lam.
Sau , nếu Phong thị  Tống Kim An, thậm chí là Tống Lâm âm thầm  , thì cũng xem như  một cái chốt giữ chắc chắn,  lo kẻ khác nhúng tay lung tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2016.html.]
Nghĩ , Cố Nguyệt Hoài liếc sang chiếc cặp tài liệu đặt bên cạnh—tập chứng cứ mà tối qua Hình Kiện âm thầm giao , ghi  tường tận những hành vi phạm tội của Thái Lan suốt mấy năm qua. Vài trang giấy tưởng như đơn sơ, nhưng từng câu chữ trong đó đều như đinh đóng quan tài. Chỉ cần đưa , đủ để khiến Thái Lan   đường  đầu.
Thế nhưng, như  vẫn  đủ.
Còn  đủ để kéo sập Lưu ly xưởng. Chỗ  bám rễ ở Phong thị nhiều năm, thế lực  lưng sợ là rắc rối khó gỡ,  một kích g.i.ế.c cho bọn họ  kịp phản ứng là  khó . 
Cô thu  ánh mắt, rút từ trong cặp  một phần văn kiện,  nhanh  chậm đưa sang phía Tống Kim An. Giọng cô trầm , từng chữ như   suy xét kỹ lưỡng:
“Đây là chứng cứ hành vi phạm pháp của Thái Lan trong nhiều năm trở  đây. Giao cho  xử lý, coi như một phần công đạo.”
Tống Kim An giật , vội vàng đón lấy, nhưng  kịp mở lời, Cố Nguyệt Hoài  tiếp lời, giọng  vẫn đều đều như  mang theo bất kỳ cảm xúc nào:
“   nhắc , chỉ dựa  mấy thứ ,  nhổ tận gốc Lưu Ly Xưởng… là chuyện  thể.”
Cô ngừng  một chút, đôi mắt vẫn dõi  ngoài cửa xe, :
“Thái Lan, nếu là con trai ruột của Thái Phượng Bình, thì còn  thể kéo cả mạng lưới dây mơ rễ má  ánh sáng. Đáng tiếc,  chỉ là con rể  cửa—mối quan hệ ,   sâu,  dễ đoạn. Một khi  biến, bên  sẽ lập tức cắt đứt, thậm chí còn giương cờ xử lý nội bộ, lấy đó che mắt cấp , giữ sạch vỏ ngoài.”
“Cho nên, đừng trông mong một đòn hạ gục cả hệ thống. Muốn ,  chia nhỏ từng mắt xích. Cây lớn  đổ,  thể chỉ dựa  một nhát rìu.”