Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Nếu   lúc  cô tình cờ gặp , thì chẳng  bé sẽ  đưa đến tận  và  bán .
Dù , đó sẽ là một nơi  xa xôi, nếu , kiếp   nhà cũng sẽ  vẫn luôn  tìm  em  trở về.
Cô ngước lên   đàn ông trẻ tuổi, : "Cảm ơn   nhiều. Nếu     ,  lẽ    thể tìm   em gái . Anh tên gì? Nhất định  sẽ đến cửa hàng cảm ơn."
Người đàn ông trẻ tuổi  chút ngại ngùng, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng khi , vết thương  miệng   đau đớn khiến   nhe răng. Anh lắc đầu : "Không cần cảm ơn , là việc nên ."
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng mỉm : "Nếu   tên ân nhân, chẳng  sẽ  vô lương tâm ?"
Nghe hai chữ "ân nhân",  đàn ông trẻ tuổi  phần  hổ, gãi đầu  ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng : "Trình Lăng."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, mỉm   : "Cảm ơn , Trình Lăng.  là Cố Nguyệt Hoài, còn đây là Yến Thiếu Đường, em gái nhà họ hàng của . Thiếu Đường  sốt lúc nhỏ, dẫn đến tổn thương não bộ,  ngờ    khác cố tình theo dõi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/202.html.]
Trình Lăng xua tay, mỉm  : "Đồng chí Cố  cần khách sáo như ,  chỉ là trùng hợp gặp  thôi."
Nói xong,  khẽ thở dài, ánh mắt lướt qua Yến Thiếu Đường đang ngủ say,  trầm giọng :
“Thiếu Đường lớn lên trắng trẻo đáng yêu,     là con nhà khá giả kiều dưỡng. Làm  một đứa trẻ như    thể  mối quan hệ gì với hai kẻ thô lỗ ?   hai kẻ      chút kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, hành động  thô lỗ. Chỉ cần  sơ cũng đủ nhận  điều bất thường. Có thể đen đứa nhỏ  tìm trở về đúng là may mắn lớn, nếu …”
Nói đến đây, giọng  chùng xuống,  nỡ  tiếp.
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu nhận đồng suy nghĩ của , đôi tay siết chặt hơn, giữ lấy Yến Thiếu Đường đang say ngủ, như sợ ai sẽ một  nữa mang đứa nhỏ  từ trong vòng tay của cô.
Ông chủ cửa hàng ký gửi  Yến Thiếu Đường, mỉm   lên tiếng:
Nga
“Đứa nhỏ  đúng là  phúc lớn.”
Tự nhiên là phúc lớn mạng lớn, nếu    bán đến nơi hoang vu hẻo lánh  thâm sơn cùng cốc nào đó,   ngày tháng trôi qua thế nào. Khi đó,  kêu trời trời cũng chẳng thấu, gọi đất đất cũng chẳng . Huống hồ, cô bé đầu óc còn   lanh lẹ như những đứa trẻ khác, chẳng  cách tự cứu , e rằng cả đời chỉ  thể chìm trong đau khổ và tủi nhục,  giày vò đến ch.ế.t.