“Thật... thật sự ?”
Yến Thiếu Ly  ngây  như tượng, ánh mắt mở lớn, đầy vẻ  tin nổi mà dừng   gương mặt điềm tĩnh của Cố Nguyệt Hoài.
Cái tên "phố Lương" gần đây như thể  trở thành biểu tượng mới giữa thời buổi cơm  đủ ăn, áo  đủ mặc,  là nơi đó tựa như một ngọn gió mới thổi bừng lên sinh mệnh của những  dân nghèo cũng   là  quá. Từ cán bộ đội sản xuất cho đến hàng xóm láng giềng, ai nấy đều nhắc đến nơi đó với ánh mắt lấp lánh hy vọng  cuộc sống, miệng  ngớt khen ngợi: tổ chức  kỷ cương, giá cả công bằng,  trục lợi  lưng dân nghèo. Đến cả đám  Uông Tử Yên mỗi  tới chơi cũng  giấu  ánh mắt ngưỡng mộ, gọi đó là “ngọn gió xuân giữa mùa đói kém”.
  thành lập lên nơi đó ...  là chị dâu của cô,  Cố Nguyệt Hoài ?
Sự thật , so với chuyện “một  kéo xe vượt Trường Giang” còn khó tin hơn.
Không chỉ là Yến Thiếu Ly, mà cả căn phòng phút chốc như rơi  trạng thái choáng váng. Mọi  ngươi  ,   ngươi, nhất thời chẳng ai thốt nên lời.
Một lúc , Cố Chí Phượng mới chậm rãi mở miệng. Giọng ông khàn khàn, từng chữ rành mạch mang theo khiếp sợ như thể  gom hết sức mới  nên lời:
“Bé... phố Lương  thật sự là do con  chủ ? Con chỉ mới  Phong thị một chuyến,   thể... dựng nên cả một phố buôn bán như ?”
Ông  đó,  kinh ngạc,  hoài nghi   lầm  , hoặc Cố Tích Hoài  sai  , tóm  lúc  trong lòng ông  phức tạp. Rõ ràng là một đứa nhỏ chỉ mới đây thôi vẫn còn ở nhà quấn lấy ông đòi  đòi  , chỉ trong chớp mắt  lắc  biến hoá thành  lập  một thế lực kinh tế giữa nơi đất khách.
Ông  thể  chấn động  ?
Ông  thể  hoài nghi  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2027.html.]
Mà lúc , Cố Tích Hoài  câu hỏi của lão cha , thì đập tay một cái “đốp” vang dội, vẻ mặt lập tức chuyển sang kích động:
Nga
“Cha! Con  ! Chuyện  từ  tới   .”
Cố Nguyệt Hoài  , liền thấy đầu ong ong. Cô  khuôn mặt đắc ý của Cố Tích Hoài, bất đắc dĩ nâng tay ấn ấn huyệt thái dương.
Anh ba  tiềm chất bà tám như  ?
Hay là   Phong thị đánh tráo  ??
Tin tức về Phong thị như tạo thành làn sóng đánh sâu  nhận thức của  Cố, mãi cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ ngả sang màu vàng cam rực rỡ, nhuộm khắp cả  sân quê bình dị một màu hoàng hôn ấm áp, mà trong nhà vẫn còn vang lên giọng  nghiêm trang của Cố Chí Phượng đang  công tác tư tưởng cho Cố Nguyệt Hoài , dáng vẻ  nghiêm khắc  đầy lo lắng, thanh âm mang theo ba phần trách cứ, bảy phần thương yêu phân tích đủ loại nguy hiểm con gái  thể gặp  khi  cửa một  :
“Nguyệt Hoài , cha  ngăn cản con  chuyện con thấy đúng,” giọng ông trầm và chậm, mang theo sức nặng của năm tháng và sự từng trải, “nhưng con gái... con gái  thể cứ một  chạy  ngoài như . Thời thế  còn đơn giản. Phong thị vốn dĩ  yên , chính sách    đổi như chớp, lòng  thì phức tạp, nếu chẳng may  chuyện gì xảy  thì...”
“Tóm  , con gái con đứa, thời buổi   thể đơn độc  ngoài, càng  thể chạy một  xa đến ! Có chuyện  cùng  nhà bàn bạc , đừng tự  gánh hết như  nữa. Dù , con cũng là m.á.u thịt của cha, là  nhà của cái nhà . Không    ! Nghe rõ ?”
Cố Nguyệt Hoài  một bên, lặng lẽ gật đầu, thái độ cực kỳ thành khẩn. Lời ông , cô  hề thấy phiền.
Ngược  , mỗi chữ rơi  tai Cố Nguyệt Hoài đều như giọt nước nhỏ  lòng đất khô — ấm áp, thấm sâu, khiến cô  cách nào  nên lời.
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài  chút ươn ướt. Không  vì tủi , càng  vì ăn năn, mà là vì cảm động. 
Là cha lo cho cô, là  nhà thật sự để tâm đến an nguy của cô.