Nói thật , từ ngày trọng sinh đến nay, Cố Nguyệt Hoài luôn nghĩ rằng — chỉ cần  gánh lấy  thứ, lo toan cho tất cả, chỉ cần bảo vệ   nhà khỏi gió tanh mưa m.á.u ngoài , thì đó  là hạnh phúc.
Sợ   gặp   phận bi thảm như ở kiếp , cô luôn xông lên phía , mải mê gánh vác, lo toan, luôn  một  chống đỡ hết thảy sóng gió để     bận tâm điều gì, cô vẫn luôn ấp ủ một niềm tin: chỉ cần   bình an, bản  chịu khổ mấy cũng xứng đáng, cô  từng dừng  để nghĩ xem — điều cô   đúng  ? Người  của cô , những   cô che chở , rốt cuộc  điều gì, cần điều gì,  bằng lòng nhận lấy sự an bài của cô  ?
 chính ánh mắt trầm lặng   khiến cô giật  — hóa , tình thương nếu đặt  đúng chỗ, đôi khi cũng trở thành xiềng xích.
Cô cứ ngỡ  đang hi sinh, đang cho , nào ngờ  vô tình chạm  lòng tự tôn thầm lặng của  cả. Ánh mắt ,  trách móc,  phẫn uất, chỉ là một nỗi tự ti âm ỉ — rằng bản  là kẻ vô dụng, là gánh nặng cho gia đình, là một  đàn ông   vợ con mà còn  dựa dẫm  em gái để tồn tại.
Người  lòng tự trọng, thật   là những kẻ yếu mềm nhất. Họ   lóc,  kêu gào, chỉ lặng lẽ vùng vẫy trong nội tâm, day dứt giữa hai chữ “bất lực” và “tự ti”,    gánh nặng, cũng chẳng  trở thành kẻ ăn bám trong mắt  .
Lúc , Cố Nguyệt Hoài mới chợt hiểu  —   ai cũng cần  bảo vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2035.html.]
Có , họ cần  tin tưởng. Cần một cơ hội để chứng minh  vẫn còn  ích. Cần một vị trí trong gia đình, một trọng trách để bước  đường hoàng giữa cuộc đời  .
Cô từng nghĩ, chỉ cần bản  đủ giỏi giang, đủ mạnh mẽ , chỉ cần cánh chim của cô đủ lớn , chỉ cần cô che chở chu , thì   xung quanh sẽ yên  mà sống.  cô  quên mất rằng , một  , bất kể là nam  nữ , bất kể ở tuổi tác nào , chỉ cần  nhận thức đúng đắn thì họ đều   thể  thẳng lưng vì gia đình. Đó là tự tôn.
Cố Đình Hoài  thành gia lập thất, cũng là một trụ cột trong mái nhà riêng của . Anh  dùng chính đôi tay  lo cho vợ, cho con. Muốn    chồng,  cha,  con ,    thể gánh vác, chứ   kẻ luôn trông  lòng  của em gái mà sống.
Cô  , lòng chợt mềm . Từ ánh mắt , cô thấy  sự giằng xé, thấy  nỗi khát khao — một khát khao  sống  giá trị,   nhà trân trọng,  bước  bằng chính đôi chân của .
Mọi yêu thương, nếu  xuất phát từ sự tôn trọng, thì chỉ là trói buộc mang danh nghĩa ấm áp.
Nga
Mà cô, từ nay, cũng sẽ học cách buông bớt. Không còn gồng gánh tất cả, cũng  lấy tình   để áp đặt sự hi sinh. Chẳng ai sinh  là để sống bám   khác , họ  đôi chân, họ sẽ tự bước  , con đường riêng mà bản  họ  lựa chọn.
Cô cũng sẽ   dùng lý trí để che lấp hết cảm xúc của  khác.