Nghĩ tới đây, Cố Nguyệt Hoài thu hồi ánh mắt, thong thả nhấp một ngụm .
Khóe môi  cong lên, mang theo một tia tán thưởng thầm lặng:
Cố Tích Hoài đánh giá cũng  sai —
Ngụy Lạc, quả nhiên là một  phụ nữ   khí chất.
Một    qua nửa đời , qua đủ thăng trầm buồn vui, mà dung nhan  phai mờ theo gió sương.
Ngược , năm tháng từng trải như một tầng ánh sáng trầm ấm, càng khiến bà thêm điềm tĩnh, thêm sâu sắc,  theo một kiểu chín muồi mà giản dị.
Vẻ    còn   lớp da thịt, mà lắng sâu  ánh mắt  ,  dáng vẻ thong dong, tự nhiên, tựa như một dòng suối ngầm âm ỉ chảy trong lòng đất, tĩnh lặng mà mạnh mẽ,  cần khoa trương, cũng đủ khiến   sinh lòng kính trọng.
Cố Nguyệt Hoài  , cô cũng  định cùng bà  những lời , mà chỉ hỏi: "Hôm nay bà tới đây tìm   chuyện gì thế?"
Dưới ánh sáng nhàn nhạt hắt từ khung cửa sổ cũ kỹ, gương mặt Ngụy Lạc cũng dường như bớt  vẻ nghiêm nghị thường ngày, khóe môi cong cong, trong ánh mắt ẩn hiện ý  ôn hòa:
“Là tin .”
Cố Nguyệt Hoài  nheo mắt, lòng chợt khẽ động. Trực giác mách bảo , chuyện  mà Nguỵ Lạn  đến , chính là chuyện cô  nghĩ tới .
Cố Nguyệt Hoài nghĩ  thì   ,  chờ đối phương trả lời mà trực tiếp cho đáp án : "Là liên quan tới Hoàng Thịnh."
Ngụy Lạc thoáng ngẩn , trong ánh  lướt qua Cố Nguyệt Hoài  giấu  vài phần cảm khái.
Bà khẽ thở dài, giọng  trầm thấp:
“    đúng  ? Cô trời sinh là  ăn cơm ngành báo, trực giác sắc bén đến mức khiến  khác  ghen tị . Chỉ tiếc...”
Ngụy Lạc  ngẩn , ánh mắt mang theo vài phần cảm khái, liếc  Cố Nguyệt Hoài một cái:
"  sớm , cô chính là trời sinh ăn bát cơm ngành báo, trực giác cực kỳ nhạy bén, chỉ tiếc là..."
Bà   hết câu, nhưng hai  đều hiểu — trong cái thời thế mà một lời , một bài  cũng  thể định đoạt vận mệnh một con , thì sự sắc bén , đôi khi  chỉ là lợi thế, mà còn là một gánh nặng.
Ngụy Lạc thu  tâm tư, chậm rãi   chủ đề chính, giọng bình thản:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2039.html.]
"Phải, Hoàng Thịnh   xử bắn."
Nga
Tin tức , dù  mơ hồ đoán   , nhưng đến khi tận tai  thấy, trong lòng Cố Nguyệt Hoài vẫn  khỏi nổi lên một tầng sóng ngầm.
Cô  cụp mi, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe  tắt nơi đáy mắt, tất cả cảm xúc phức tạp chỉ trong chớp mắt   che giấu  vẻ mặt bình tĩnh.
Ngay  đó, cô chậm rãi nở nụ , môi cong lên một độ cong lạnh nhạt, giọng  vang lên bình thản,  mang theo lấy một chút thương tiếc:
“Xem như, trời xanh  mắt.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ cong khóe môi, nhưng trong đáy mắt    một chút ý  nào .
Khóe môi cô cong nhẹ, nhưng đáy mắt  lãnh đạm như mặt nước hồ mùa đông,  gợn nổi một tia ý .
Giữa cái thời đại mà trật tự và nhân tâm đều  quăng quật giữa những cơn cuồng phong chính trị, việc kẻ ác đền tội — đối với cô mà  — chẳng  gì đáng để vui mừng, cũng  cần tiếc thương.
Chỉ là một sự công bằng đến muộn cho những bước chân  vì  mà dừng  thôi .
Hoàng Thịnh — kẻ như  c.h.ế.t  cũng  đủ chuộc tội.
Đời , chỉ mới một thời gian xuống nông thôn ,   một  vì   gãy cánh rơi xuống , một  vì   chôn vùi hoài bão trong bùn lầy , ở độ tuổi thanh xuân , độ tuổi  nhất của cuộc đời. 
Huống chi là kiếp  —
Sau cái c.h.ế.t oan uổng của chị Bạch Mân,  vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Một kẻ như  , sẽ  điểm dừng  ?
Hiển nhiên là  ! 
Nếu  , một Trương Nguyệt Nhi  c.h.ế.t , còn sẽ   thêm một Lý Nhĩ Tân suýt c.h.ế.t  ? 
Hắn là kiểu    một trơn tru trót lọt , tất sẽ   hai ,  ba, thậm chí càng nhiều . Huống hồ , cho đến khi cô c.h.ế.t , Hoàng Thịnh vẫn  theo bên cạnh Tống Kim An , nhận  sự che chở mù quáng, bất chấp sự thật của Tống Kim An .
Một kẻ như Hoàng Thịnh, nếu   trừng phạt, thì nạn nhân sẽ còn tiếp tục nối dài mãi mãi.
Cho nên , đây là cái kết xứng đáng dành cho  .
Hoàng Thịnh nên c.h.ế.t , c.h.ế.t vì những     .