Trong thời buổi mà đến cả một bát cơm cũng  chia theo tem phiếu, nơi từng lon gạo, cân đường đều  định mức bằng sổ phân phối, việc tổ chức một lễ cưới đủ đầy, đúng nghi thức, quả thực chẳng  chuyện dễ dàng. Người   thể biện minh bằng lý do  cảnh eo hẹp để giản lược nghi lễ, cho rằng tiết chế là khôn ngoan, là thực tế — nhưng với một  phụ nữ, một đám cưới trọn vẹn  bao giờ chỉ là câu chuyện của vài món sính lễ  mâm quả bày biện.
Đó là danh phận, là sự khẳng định: rằng họ  tôn trọng,  đón nhận,   chỉ là  con gái gả đến nhà chồng, mà là  phụ nữ thực sự  một gia đình mới yêu thương và bảo bọc,  trao cho vị trí chính danh trong tổ ấm của  khác. Một lễ cưới đàng hoàng, với đủ lễ nghi tối thiểu, để cho  phụ nữ  rằng : họ  bước  một cuộc sống mới một cách âm thầm, lặng lẽ, mà là bước  bằng tất cả lòng tự trọng, niềm tin và tình yêu  đáp .
Nếu đến những điều tưởng như đơn giản  cũng  xem nhẹ, thì cho dù  phụ nữ   kiên cường đến mấy,  mạnh mẽ bao nhiêu, lòng họ  cũng sẽ âm ỉ một  trống  dễ gọi tên. Dẫu Bạch Mân hiện giờ  , thậm chí còn cho rằng những hình thức   quan trọng — nhưng những điều  bỏ qua trong khoảnh khắc,   thể trở thành tiếc nuối đeo đẳng suốt một đời.
Huống hồ,  đó  là Bạch Mân – một  phụ nữ từng  qua những vết thương  dễ gì lành miệng. Một  càng   gì, thì tổn thương càng nặng sâu. Những vết đau cũ dù  liền sẹo, thì lòng vẫn dễ mỏi mòn nếu  ai chịu thấu hiểu.
Chính bởi lẽ đó, Cố gia  càng  cẩn trọng hơn gấp bội. Không  bằng lời , mà bằng hành động. Không cần xa hoa lộng lẫy, nhưng nhất định  chu  đủ đầy – đó là một sự trân trọng, là một sự dịu dàng dành cho   từng chịu lặng im quá lâu.
Cố Nguyệt Hoài hy vọng  cả của   thể hiểu  điều .
Một  phụ nữ, nếu  chọn ở , nếu  bằng lòng bước  gia đình  khác,  thì điều cô  cần  chỉ là một mái nhà để nương , mà là sự bảo chứng bằng tình , bằng danh phận rõ ràng, bằng những điều tuy nhỏ nhưng chất chứa sự thấu hiểu và chân thành.
Nếu những thứ   bỏ qua, thì dẫu    đắp bằng bao nhiêu vật chất, cũng  đủ để lấp kín những điều  từng  coi trọng từ đầu, những điều mà chỉ  thể dùng sự chân thành, tôn trọng và yêu thương để  trọn.
Thái độ của cô bình thản, lời  đều là xuất phát từ lý trí xen lẫn chân tình, khiến    thể phản bác, mà từng lời từng lời đều chạm tới thật sâu trong đáy lòng Cố Đình Hoài .
Nga
Thế nhưng, đối với Cố Đình Hoài lúc , xấp tiền trong tay   khác gì một khối đá khổng lồ đè nặng lên lòng tự tôn. Bao năm qua ,  vẫn luôn cố gắng trở thành trụ cột trong nhà, nay   nhận sự giúp đỡ từ em gái, trong lòng   thể dễ chịu ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2045-toi-yeu-viet-nam.html.]
Anh vội vàng lắc đầu, giọng nghèn nghẹn, như thể chỉ cần giữ chặt lòng tự trọng là  thứ vẫn còn nguyên vẹn: “Bé... cái  nhiều quá …”
Cố Nguyệt Hoài  chút do dự, lập tức nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị :
“Anh cả,   khi    việc ở Phong thị, còn  đối diện với những con  lớn gấp mấy chục  thế . Lẽ nào khi đó  cũng sẽ vì thấy tiền lớn mà  dám nhận? Với , đây là em cho  mượn,   cho . Anh  định trả  cho em ?”
Cô ngừng  một chút,  tiếp lời,    còn sắc sảo mà đầy thiết tha: “Anh ,  những việc   đúng thời điểm, thì mới  giá trị. Lễ cưới dành cho chị dâu, bây giờ tổ chức thì là điều đáng quý, về  mới  kỷ niệm để trân trọng. Nếu bỏ lỡ, thì dù  bù đắp bao nhiêu, trong lòng chị  vẫn sẽ  một vết nứt khó lành. Chị  xứng đáng  bước  hôn nhân với tất cả sự trang trọng. Anh cả ,  đừng vì chút do dự lúc  mà đơn phương tước bỏ những gì chị  xứng đáng  .”
Mấy tháng nay, doanh thu của Phố Lương  vượt xa mức dự tính. Số tiền , đối với Cố Nguyệt Hoài mà , chẳng khác gì giọt nước trong biển lớn.
Nếu như kiếp    điều kiện thì  , nhưng kiếp , cô thề  để   sống đủ đầy, nhân sinh  viên mãn , ít nhất trong khả năng của cô , cô sẽ cố gắng để họ   bất kỳ tiếc nuối nào .
Bạch Mân là  . Cô  xứng đáng    điều  .
Người khác  , Bạch Mân cũng nên  .
Dù  hơn , thì ít nhất cũng  trọn vẹn. 
Cố Đình Hoài cúi đầu  xấp tiền dày cộp trong tay, đôi mắt đỏ hoe. Giọng  lạc : “Bé, …”