Không     bao nhiêu ,   từ cái xó xỉnh nào chui  , chỉ thấy Cố Tích Hoài đột ngột chạy vọt , nhảy xổ    cả, ôm chầm lấy  phá lên : “Trời đất ơi, chuyện gì đây? Có   cho tiền mà còn  nữa hả? Anh cả, nếu bé cho em  tiền , em sẽ  đến sáng  ngủ  luôn đấy! Anh  cần thì để em nhận !”
Một khắc  còn xúc động đến suýt rơi nước mắt, một khắc    em trai  cho bật . Cố Đình Hoài  bối rối  bất lực, đưa tay đẩy Cố Tích Hoài : “Lớn đầu  mà  năng tào lao! Biết đây là lúc nào , đừng   rối!”
Thế nhưng, Cố Tích Hoài  nghiêm mặt , vỗ vỗ vai Cố Đình Hoài , lời  thấm thía : “Bé  mở lời, thì  cứ nhận . Mình là  một nhà,  cần  khách sáo. Sau    việc chăm chỉ, trả  là  chứ gì? Với , bé  đúng — chị Bạch Mân  bụng như ,  mà  cho chị  một lễ cưới tươm tất, đừng  là Nguyệt Hoài , bản  em còn   chị  cảm thấy tức giận đấy!”
Hai  em một  trêu chọc, một  chân thành, nhưng đều vì lo cho  cả. Cố Đình Hoài ngước mắt  họ, cuối cùng cũng  giấu  sự cảm động, gật đầu thật mạnh.
Cố Nguyệt Hoài thấy ,    gỡ bỏ gánh nặng trong lòng, liền  tiếp, giọng dứt khoát: “Ngày mai   cần đến xưởng nữa. Để  ba  cùng   huyện, hai  tranh thủ mua sắm những vật dụng cần thiết cho lễ cưới. Nhớ tìm thợ mộc, đặt  thêm vài món đồ mới cho đàng hoàng. Những thứ nên  thì   thiếu. Rồi chọn ngày lành, dọn  nhà mới, tổ chức hôn lễ tại phòng mới luôn .”
Nói đến đây, cô  nhắc thêm nữa, xoay  trở về nhà, để   gian riêng cho hai  em tự bàn bạc.
Dưới hiên nhà, ánh đèn vàng nhạt chiếu nghiêng lên nền đất loang lổ, bóng lưng Cố Nguyệt Hoài dần khuất  tấm rèm cửa. Cố Tích Hoài khoanh tay  ngực,  theo dáng hình , trong đáy mắt hiện lên muôn phần cảm xúc khó tả, giọng  mang theo chút cảm khái sâu sắc:
“Không  từ khi nào… cô em gái mà   em từng ghét đến mức  phủ nhận sự tồn tại,   thể trở thành một  cây đại thụ vững chãi, lặng lẽ che mưa chắn gió cho cả nhà họ Cố.”
Lời  tưởng chừng như bâng quơ, nhưng từng chữ như từng nhát búa nện xuống lòng Cố Đình Hoài. Anh mím chặt môi, cổ họng nghẹn  như  thứ gì đó siết lấy, mãi  mới cất  giọng khàn khàn:
“Bé chịu đựng quá nhiều … một năm qua, cũng   em    nuốt  bao nhiêu đắng cay.”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2046-toi-yeu-viet-nam.html.]
Một cô gái mới mười tám, mười chín tuổi, ở cái tuổi mà   còn đang dựa dẫm  gia đình,  buộc  vươn vai gánh vác cả một gia đình.
Chủ phố Lương,  thì oai phong đấy , nhưng mấy ai hiểu , để   ngày hôm nay, em gái    đánh đổi những gì?
Việc thu phục một  lăn lộn ở tầng  chót xã hội, việc    ít như Hình Kiện  là  khó ,   đến việc Nguyệt Hoài còn   giữa để chu  giữa phô Lương và chính quyền, để bảo vệ lợi ích và  nhiều   phía  . Mỗi bước  đều như giẫm  lưỡi dao,   phép sai lầm . Việc   xong,   lo việc , chuyện nào cũng là thử thách  hề dễ dàng.
Cố Đình Hoài  quên Cố Tích Hoài từng kể , Nguyệt Hoài gặp gỡ Hình Kiện là khi Nguyệt Hoài  bọn buôn  bắt cóc , may  Hình Kiện giúp đỡ mới chạy thoát mà   chịu chút đau khổ nào.
Bị bọn buôn  bắt  ?
Chuyện lớn như  mà  ai  thấy một lời than thở ,  một  trách móc nào từ cô.
Càng nghĩ , tim Cố Đình Hoài càng co rút từng nhịp đau đớn. Là  cả,  mà  khiến em gái mìnhphải   gồng gánh những trách nhiệm vốn dĩ nên thuộc về .
Gió đêm lùa qua, mát lạnh đến tận xương. Cố Tích Hoài khẽ  mặt , tránh để  cả  thấy đôi mắt  lặng lẽ ươn ướt. Một lúc lâu ,  hít sâu một , cố xua  tầng cảm xúc đang lặng lẽ dâng lên,  bất ngờ giơ tay đ.ấ.m mạnh một cú  n.g.ự.c Cố Đình Hoài. Giọng  khàn đặc nhưng vẫn rõ ràng từng chữ:
“Giữa đêm  còn  đó mà dằn vặt bản ? Nếu  thấm thía những gì bé  cho chúng , thì việc cần  là ghi nhớ kỹ điều đó,  cố gắng gấp trăm ! Nhanh chóng trưởng thành, vững chãi như bé, để một ngày nào đó  thể trở thành hậu phương vững chắc của bé , điểm tựa ngược  cho bé . Giờ  nghĩ nhiều chẳng  đổi  gì, chỉ khiến chính  thêm đau lòng, khiến bé thêm bận lòng. Hiểu ?”