Kế tiếp, Bạch Mân đưa Cố Nguyệt Hoài đến văn phòng khoa ngoại.
Khi đến nơi , cô  hiệu cho Cố Nguyệt Hoài chờ một chút ,  thì gõ vang cánh cửa  mặt.
Sau khi tiếng gõ của vang lên , từ bên trong truyền  một giọng nam trầm ,  nhanh  chậm, ngữ điệu hòa nhã nhưng ẩn giấu sự nghiêm cẩn của  từng trải:
“Mời .”
"Thầy!"
Bạch Mân  gọi một tiếng ,  dẫn Cố Nguyệt Hoài  trong , hướng về phía  đang  cặm cụi  việc phía  bàn hô một tiếng .
Cố Nguyệt Hoài đánh giá    bàn  việc.
Nga
Ông  năm mươi tuổi, dáng  gầy, mặc blouse trắng thẳng thớm, khuôn mặt thư sinh, sống mũi cao, mắt  cặp kính gọng mảnh ánh lên nét thông tuệ. Hai bên tóc  điểm bạc, càng tôn thêm khí chất điềm tĩnh và sâu lắng. Trên  ông toát lên một loại phong độ nghiêm trang của   việc trong môi trường học thuật lâu năm –  cần lớn tiếng, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến  khác tự giác thu  vẻ tùy tiện.
Cảm giác ...  chút quen thuộc .
Cô  nheo mắt , cảm giác ...  chút quen .
Giống như cô  từng gặp qua   ?!
 cụ thể là ở  ? Khi nào ?
Sau khi cô cẩn thận ngẫm  , hình ảnh của   mặt cùng với một hình ảnh trong trí nhớ của cô trùng lặp .
Cô nhớ   !
Là  chuyến xe lửa đó !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2050-toi-yeu-viet-nam.html.]
Là  hành trình  đầu tiên đến thành phố Hoài Hải của cô, ở chặng đầu tiên ,  chuyến tàu từ huyện Thanh An đến thành phố Phong , cô từng gặp một cô gái mập mạp   mang  thở giàu  , và tất nhiên , kết quả là  móc túi lấy mất  còn sót thứ gì . Lúc đó,   gần cô, dáng vẻ giống như một học giả đeo kính, chính là ông  .
Thật  ngờ, thế giới   nhỏ đến thế —  đàn ông ,  chính là Lý Tự Ngôn.
Lý Tự Ngôn  tiếng ngẩng đầu , khi  thấy Cố Nguyệt Hoài  phía  Bạch Mân liền khựng , dường như ông  cũng cảm thấy cô gái   chút quen mắt , nhưng ngay  đó , ông  cũng  nhớ  hai   từng  duyên gặp mặt .
“Thầy ? Thầy đang nghĩ gì thế ạ?” Bạch Mân nghi hoặc hỏi,  theo ánh mắt thầy  sang Cố Nguyệt Hoài,  mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Nguyệt Hoài, em từng gặp thầy  ?”
Cố Nguyệt Hoài còn  kịp lên tiếng, Lý Tự Ngôn   khẽ khẳng định : “  , là từng gặp một .”
Bạch Mân khẽ mỉm , ánh mắt ánh lên sự hân hoan  giấu . Cô  sang Cố Nguyệt Hoài,   sang Lý Tự Ngôn, giọng đầy hào hứng:
“Không ngờ thầy và Nguyệt Hoài từng  duyên gặp  từ , đúng là trùng hợp hiếm . Thầy còn nhớ đợt  bệnh viện  kết hợp với công xã tổ chức lớp huấn luyện bác sĩ thực tập chứ ạ? Nguyệt Hoài chính là một trong  ít học viên  tuyển chọn. Lần  em   điều động đặc biệt về bệnh viện huyện, là cơ hội học tập vô cùng quý giá."
"Em nghĩ, nếu  theo sát thầy trong quá trình  việc,  học hỏi thực tiễn,  tiếp cận chuyên môn từ sớm thì đối với em  mà , chẳng khác gì mở  cánh cửa  con đường y học thực thụ."
"Thầy xem, liệu  thể tạo điều kiện cho em  theo học bên cạnh thầy, để  chỉ dẫn thêm  ạ?”
Nói xong, Bạch Mân  giấu  kỳ vọng mà  về phía Lý Tự Ngôn.
Lý Tự Ngôn  nhíu mày,  lập tức phản hồi mà chỉ trầm ngâm trong giây lát. Ông đẩy nhẹ mắt kính lên sống mũi, giọng điềm đạm như thường ngày nhưng  phần nghiêm cẩn:
“Lớp huấn luyện   tổ chức theo hình thức đào tạo tập thể,  giống với mô hình truyền nghề một – một.”
Câu trả lời  trực tiếp từ chối, nhưng Bạch Mân cho dù  ngốc cũng   ý trong câu  đó , cô  mà  quên mất , thầy của cô là  trọng quy củ,  dễ vì cảm tính mà phá vỡ quy định chung.
Bạch Mân tuy  phần hụt hẫng nhưng cũng hiểu  lập trường của thầy. Khuôn mặt cô  sầm xuống, đôi mày khẽ chau , lòng  khỏi tiếc nuối. Tuy nhiên, cảm xúc đó chỉ là thoáng qua, trong đầu  loé lên một ý nghĩ khác, cô liền nhanh chóng lấy  tinh thần, gương mặt bừng sáng, vội  :
“Thầy,” cô khẽ nghiêng  về phía ông, giọng đầy phấn khích "Thầy   từng tò mò về ‘thần y’ xuất hiện  báo mấy hôm  ? Chính là Nguyệt Hoài đó ạ !”