Bề ngoài, Điền Tĩnh luôn giữ vẻ đoan trang nhu mì, lời  cử chỉ đều  chừng mực, tỏ  khiêm nhường và  giữ phận.  càng hiểu rõ, Cố Nguyệt Hoài càng nhận  đó chỉ là lớp vỏ bọc khéo léo của một kẻ khôn ngoan đến lạnh lùng. Bản chất thực sự của cô  giống như một nhành thố ti hoa – mềm mại, mảnh mai, tưởng như yếu ớt đến mức  thể tan biến  một làn gió nhẹ, nhưng thực tế  là loài thực vật bám rễ dai dẳng, chỉ cần  điểm tựa đủ vững, cô  sẽ leo lên từng chút một, âm thầm sinh trưởng, chậm rãi mà  gì  thể ngăn cản.
Điền Tĩnh   kiểu  thích khuấy động sóng gió  phô trương quyền mưu. Cô  khôn ngoan hơn thế nhiều. Cô   đúng lúc nào nên lùi một bước,  mỉm   đúng thời điểm, và đặc biệt —  lựa chọn những  đàn ông  quyền thế, nhưng  dễ  thao túng bằng cảm xúc.
Cô   cần  xuất sắc hơn ai, chỉ cần đủ thấu hiểu lòng , đủ tinh tế để   khát vọng trong mắt đối phương, đủ mềm dẻo để khiến  khác chủ động  tay vì . Một Tống Kim An hôm nay,  một Lý Kim An, Vương Kim An nào đó trong tương lai, đối với cô  mà , đều chỉ là những nấc thang quyền lực  thể  thế  — miễn là cô  vẫn còn khả năng khiến họ tự nguyện mở đường, tự nguyện che chắn.
Kiểu phụ nữ như , mới là mối họa tiềm tàng đáng sợ nhất.
Bởi lẽ, những kẻ tham vọng công khai thường dễ để lộ sơ hở.   giấu kín tham vọng, hoặc giả vờ như   tham vọng — mới thực sự là kẻ khiến    kịp trở tay. Cô   cần trực tiếp nắm quyền, bởi cô   cách  cho quyền lực của  khác vận hành theo hướng  lợi cho ,    giật dây, mà  để ai phát hiện.
Cô   khi nào nên nhẫn nại,  lúc nào nên tỏ  yếu đuối,  tìm đúng điểm tựa để bám víu — nhưng  bao giờ thực sự buông bỏ.
Và chính sự trầm lặng lúc , mới khiến Cố Nguyệt Hoài cảm thấy lạnh sống lưng.
Điền Tĩnh  bao giờ là  dễ dàng chấp nhận  bỏ  phía . Rất  thể đây là điềm báo cho một nước cờ ngầm đang âm thầm hình thành  đó trong bóng tối.
-----------------------------------------
Nga
Tiết xuân  lặng lẽ trôi qua. Nắng hè bắt đầu trải dài khắp các cánh đồng, gay gắt và bỏng rát, len lỏi  từng luống cỏ, từng bờ ruộng. Tiếng ve sầu râm ran từ sớm tinh mơ, như báo hiệu một chu kỳ mới của đất trời đang đến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2056.html.]
Sáng nay, Bạch Mân đạp xe đưa Cố Nguyệt Hoài đến bệnh viện. Hai bên con đường đất đỏ, ruộng lúa mạch trải dài bất tận, cao lút cả nửa , xanh mướt mắt. Những bông lúa trĩu nặng cúi đầu theo gió, khiến   qua cũng vô thức mà dâng lên một tia hy vọng về tương lai ấm no.
“Nguyệt Hoài, năm nay chắc  mùa ! Mọi  chắc sẽ đỡ vất vả hơn chút.” – Giọng Bạch Mân phấn khởi, đầy lạc quan như thể  thấy  cái no đủ  mắt.
Cố Nguyệt Hoài vòng tay ôm eo Bạch Mân, đôi mắt dõi theo sóng lúa mênh mang lay động. Gió thổi, đồng lúa đu đưa như một biển xanh non, dịu mát, khiến lòng  cũng thoáng nhẹ  phần nào.
“Vâng, mong là .”
Cô mỉm , đáp khẽ.
 tận sâu trong đáy mắt cô,  ánh lên một tầng u ám khó gọi thành tên.
Không. Không  mùa màng nào thực sự bội thu cả.
Chỉ cần chờ thêm nửa tháng nữa, khi lúa bắt đầu ngả vàng chuẩn  thu hoạch, nạn châu chấu sẽ ập đến như một định mệnh  thể trốn tránh.
Người ngoài  thấy lúa mạch xanh , hạt trĩu đầu, thì lầm tưởng năm nay đất trời  nương tay.  chỉ  cô , cái  gọi là “ mùa” lúc , chẳng qua là lớp mặt nạ nhất thời của thiên nhiên –  đẽ nhưng dễ vỡ, dịu dàng nhưng dối trá. Đằng  màu xanh  là mối họa đang rình rập từng ngày.
Không đến mức quét sạch tất cả, nhưng đủ để bóp nghẹt niềm hy vọng  nhen nhóm. Sản lượng sẽ sụt giảm đáng kể. Thiệt hại  đến mức lộ liễu, nhưng là dạng thiệt hại âm ỉ, rỉ rả – khiến cái đói  tới như đòn trời giáng, mà gặm nhấm từng nhà, từng , từng bữa ăn thiếu hụt đến mức mệt mỏi cũng   kêu ai.