Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ quan sát khung cảnh  mắt, lòng dâng lên một cảm xúc khó gọi thành tên—là nghẹn ngào, là tự hào, cũng là nỗi xúc động âm ỉ đang sôi trào trong lồng ngực. Là một công dân Z quốc, đồng thời là một quân y , cô hiểu rõ: những con  đang cầm s.ú.n.g phía   đơn thuần là những chiến sĩ. Họ là tường thành sống của quốc gia, là hiện  m.á.u thịt cho lòng tin bất khuất của dân tộc. Họ—như Mạnh Hổ, như Thiếu Ngu, như bao đồng đội khác— chỉ chiến đấu để sống, mà còn chiến đấu để gìn giữ phẩm giá và chủ quyền của Tổ quốc.
Trước mắt họ  thể là rừng sâu núi thẳm, là lằn ranh mong manh giữa sự sống và cái chết, là bẫy mìn cạm bẫy, là kẻ thù hung hiểm ẩn .  họ vẫn cắm chặt gót giày giữa tiền tuyến,  cúi đầu,  lùi bước. Ánh mắt Mạnh Hổ trong giây phút —  sự tuyệt vọng của kẻ sắp chết—mà là ngọn lửa niềm tin cháy âm ỉ trong mắt  lính từng trải: là tín ngưỡng  lý tưởng, là niềm tin  thể khuất phục.
Chỉ cần đất  còn gọi tên, họ sẽ  tiếc  . Tư thế ,  vì danh vọng, chẳng vì tư lợi, mà chỉ vì một lời thề vĩnh cửu: bảo vệ đến giọt m.á.u cuối cùng. Chính điều đó tạo nên bóng hình bất khuất, tạo nên khí tiết  thể lay chuyển của  lính Z quốc.
Nga
Mạnh Hổ  gục ngã.
Binh lính Z quốc   cúi đầu.
Họ  thể đói lả, khát khô, m.á.u chảy thành sông, nhưng tuyệt đối  để kẻ thù chà đạp lên phẩm giá  lính. Chúng  thể dùng roi sắt, dùng s.ú.n.g đạn, dùng tra khảo ép cung… Đêm nay, cô  ở đây ,  chứng kiến những điều  ,   năng lực để cứu họ, nếu cô  động thủ, nếu để mặc những kẻ ngoại quốc  kéo lê  thể đồng đội   tra khảo, ép cung như súc vật… thì ngày mai,  c.h.ế.t  chỉ là Mạnh Hổ, mà còn là tấm lòng trung kiên   phản bội.
Cô khẽ hít sâu một , bàn tay trong túi nắm  thành quyền.
Phía địch,  kẻ  hiểu tiếng Z quốc,   Mạnh Hổ gào lên  gằn giọng, giận dữ rống to:
“Lũ  Z quốc đáng chết! Bắn c.h.ế.t ! Mang xác  quẳng trả về phía chúng nó—cho lũ chó   ai mới là chủ đất !”
 
Giọng  gắt gao, từng chữ rít lên như lưỡi d.a.o cào  tai, mang theo sự hung hăng tàn nhẫn của một kẻ mang trong đầu tư tưởng xâm lược.
Mạnh Hổ  xong  những  sợ, ngược , khoé môi nhếch lên thành nụ  sắc như lưỡi d.a.o găm, m.á.u tràn từ khoé môi, nhưng ánh mắt  đầy ngạo nghễ. Đó là nụ  cuối cùng của dã thú  thương—dữ tợn, quyết liệt, và tự tôn đến tận giây phút  cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2082.html.]
Anh   nghiêng đầu, liếc sang  đồng đội đang  bên cạnh, đôi môi khô rạn run rẩy phát  câu cuối cùng—là di ngôn, cũng là kỳ vọng gửi gắm sinh mệnh:
"Vương Hâm… Đồng chí… hôm nay  e là  về  nữa…  …   sống. Cậu là  duy nhất trong đơn vị  thể hiểu tiếng Anh…   sống,  rõ ?"
Lời   dứt, Mạnh Hổ chậm rãi nhắm mắt. Anh  hít một  dài, như thể  khắc ghi mùi hương ngai ngái của đất rừng  tận đáy tâm can,  bình thản chờ đợi… chờ tiếng súng, chờ viên đạn xé gió xuyên qua đầu.
Một giây trôi qua.
Rồi hai giây…
Tiếng s.ú.n.g  đến.
Thay  đó, là âm thanh khác lạ—thoạt đầu nhỏ như  thở,  đó từng chút khuếch đại như sóng trào. Giữa rừng sâu tĩnh mịch, bất ngờ vang lên chuỗi âm thanh dị thường: từng tiếng “ô ô ô…” vang vọng khắp bốn phương tám hướng,  như tiếng gió rít,  như dã thú gào thét,  giống như ai đó đang —một điệu than  vặn vẹo và rùng rợn,    sởn da gà.
Mạnh Hổ mở bừng mắt.
Trước mắt  , bóng tối đặc quánh như mực đổ, che khuất  tầm . Ngọn lửa  nãy còn bùng cháy, giờ chẳng rõ  tắt từ lúc nào, chỉ còn mùi tro khét lẹt và mùi thịt cháy lẫn trong  khí, xộc thẳng  mũi, khiến    nôn khan.
Không gian tĩnh mịch đến kỳ quái.  Mạnh Hổ  rõ—nó    yên tĩnh. Có thứ gì đó… đang chuyển động trong bóng tối.
Anh   rõ ràng tiếng bước chân kéo lê, tiếng gì đó ma sát với mặt đất, tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng xương cốt  nghiền vụn—khô khốc, ghê rợn, lặp  từng nhịp, từng nhịp.
Lính M quốc… đang dần biến mất.
Từng tên một như  bàn tay vô hình kéo  vực thẳm,  ai kêu cứu, chỉ còn tiếng móng tay cào đất, tiếng gào thét  nghẹn  giữa cuống họng, như thể lũ ác quỷ từ lòng đất trồi lên cắn chặt  cổ họ. Bóng  giãy giụa trong bóng đêm như xác sống  trọng lượng,  nhấn chìm trong nỗi hoảng loạn tột cùng.