Mạnh Hổ lặng lẽ quan sát từng biểu cảm  khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài.
Gương mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, từng đường nét nơi ánh mắt, khóe môi, thần sắc đều chân thật đến  thể nghi ngờ. Không  sự do dự nào,   lấy một dấu hiệu của diễn kịch. Một phần trong   khẽ thở phào nhẹ nhõm—ít nhất cô  giống kẻ hai mặt. Thế nhưng, sự nhẹ nhõm đó cũng nhanh chóng  luồng cảm giác rờn rợn ban đầu lấn át trở .
Mọi chuyện... quá mức kỳ dị. Quá mức khó tin.
“Lúc nãy ở đây  hai tiểu đội lính M quốc, ít nhất hai mươi , trang  đầy đủ cả hỏa lực lẫn lương thực. Vậy mà chỉ trong chớp mắt— thứ biến mất  để  dấu vết! Không một tiếng súng,  một giọt máu,  cả mùi thuốc súng... như thể  thứ gì đó trong hư  nuốt chửng.”
Anh   đến đây thì vô thức rùng , từng dây thần kinh như  kéo căng bởi cảm giác báo động sinh tồn bản năng—trực giác của một  từng lăn lộn nơi tiền tuyến.
“Nơi   . Tuyệt đối  an . Chúng   rút càng sớm càng ,  khi vô tình dây  thứ...  nên dây .”
Nói , Mạnh Hổ đưa mắt rà soát khắp bốn phía. Ánh  cảnh giác  sót một tấc, như thể chỉ cần một nhánh cây động đậy cũng đủ khiến   rút súng. Bóng tối dày đặc, côn trùng rả rích trong đêm, từng âm thanh nhỏ đều khuếch đại thành hiểm họa  tên.
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu. Cô vốn dĩ cũng  định ở  lâu, trong lòng cô chỉ  nhanh chóng gặp Thiếu Ngu, xác định tình trạng của  thế nào ,   thương ở   .
Nga
Không  một lời dư thừa, cô   bên cạnh Vương Hâm,  vẫn đang bất tỉnh. Cô lấy từ sọt  một viên thuốc  nhanh chóng ép   nuốt xuống, tiếp đó , cô cho   uống hai ngụm nước suối , tất nhiên là thứ nước suối lấy từ  gian Tu Di. Bản  nước trong  gian Tu Di  chứa yếu tố năng lượng  định sinh mệnh, cho nên  cần đến năng lượng chữa trị ,  đang  bất động  mặt đất  hoảng hốt tỉnh .
"Vương Hâm! Cuối cùng  cũng tỉnh !"
Mạnh Hổ  giấu nổi xúc động, giọng lạc , cả  nhào đến đỡ chiến hữu của  dậy, vành mắt đỏ ửng như bản  mới  bước  từ cõi chết.
“Chuyện… chuyện gì  xảy  thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2086.html.]
Giọng Vương Hâm khàn đặc, cổ họng như  bóp nghẹt. Ánh mắt mơ hồ  định hình  hiện thực, nhưng lồng n.g.ự.c  bắt đầu phập phồng theo từng nhịp thở.
“Đây là cô dâu mới của đội trưởng chúng  đấy! Người một  một  vượt ngàn dặm xa xôi đến tận tiền tuyến để kiếm  ! Không ngờ    cứu  chúng  một mạng. "
Nói đến đây, Mạnh Hổ  phắt về phía những chiếc ba lô quân dụng đang xếp bên cạnh đống lửa, giọng càng thêm kích động:“Còn cả mấy thứ —thấy ? Mấy túi  đều là ba lô quân dụng của đám quỷ ngoại quốc đó ! Đồ hộp! Dược phẩm! Lương khô đủ loại! Không thiếu cái gì hết! Chúng   cần  tiếp tục nhai vỏ cây  ăn thịt sống  !”
Anh  càng  càng hăng, biểu cảm như thể chính    ban thưởng huân chương hạng nhất, trong mắt  là sự thán phục và  ơn đến mức  thể thắp sáng  cả khe núi. Lồng n.g.ự.c phập phồng liên tục như sắp nổ tung vì kích động: “Đơn vị 168 của chúng    chắc chắn là  thể … tuyệt địa phùng sinh!”
Vương Hâm  tựa  vách đá,  thở khẽ run. Thần trí dần hồi phục, ánh mắt cũng dần  tiêu cự. Tuy còn    thoát khỏi trạng thái choáng váng, nhưng ý thức  đủ để   rõ từng câu từng chữ Mạnh Hổ  .
Thế nhưng... càng  rõ, sắc mặt    càng trở nên... kỳ lạ.
Câu nào của Mạnh Hổ    cũng hiểu .  gộp  với ... thì    hiểu gì hết.
Cô dâu mới của đội trưởng?
Đội trưởng bọn họ tuổi còn trẻ  mà  kết hôn  ?
Không,  ! Trọng điểm   là chuyện " đội trưởng bọn họ tráng niên tảo hôn", mà là một cô gái , dám một  một  , từ ngàn dặm xa xôi chạy đến tiền tuyến , thâm nhập Lăng Xuyên Nham hiểm trở , nguy hiểm rình rập khắp nơi chỉ để tìm ?
Không đúng  đúng , cái cần  hỏi là: Làm  một cô gái  thể từ tay đám lính M quốc cứu    và Mạnh Hổ mà   thương tổn chút nào?
Là   vẫn  tỉnh táo ? Hay lỗ tai xuất hiện vấn đề ?