Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng khảy khảy đống lửa, ngọn lửa nhảy múa trong đêm tối, tạo nên những đốm sáng mờ ảo. Cô lại nhìn sang hai người đang cặm cụi ăn ở bên cạnh, cô nói: “Hai anh đã bị đói quá lâu, đừng ăn dồn một lúc. Dạ dày sẽ không chịu nổi đâu, tổn thương niêm mạc đường tiêu hóa rất khó hồi phục trong điều kiện thiếu thốn thế này.”
Mạnh Hổ ngừng nhai, xấu hổ l.i.ế.m môi rồi cười gượng. Anh ta đưa tay xoa nhẹ bụng, cái bụng vốn lép kẹp giờ đã phồng lên vì no quá mức, vẻ mặt thỏa mãn.
Cố Nguyệt Hoài quan sát biểu hiện của họ, thấy sắc mặt đã dịu lại, tay không còn run rẩy vì kiệt sức, cô mới khẽ gật đầu, rồi đổi giọng:
“Ăn đủ rồi chứ? Giờ thì có thể nói chuyện được chưa?”
Nếu không phải nhìn thể trạng Mạnh Hổ và Vương Hâm quá kém do phải trải qua một thời gian dài thiếu thốn thức ăn, cộng thêm bị lính M quốc tra tấn thì cô đã sớm mất kiên nhẫn , cô vượt một đoạn đường dài như vậy để đến tiền tuyến , chủ yếu là vì lo lắng cho Thiếu Ngu.
Trong lòng Cố Nguyệt Hoài, nỗi lo lắng đang dâng trào. Mỗi giây phút đều như kéo dài không ngừng. Dù cô đã kiên nhẫn suốt bao ngày xa cách, vượt qua không biết bao nhiêu gian khó, nhưng giờ đây, khi đã gần kề mục tiêu, lại chỉ thiếu một bước nữa là gặp được Yến Thiếu Ngu, cô không thể không cảm thấy sốt ruột. Cái cảm giác chờ đợi này như một ngọn lửa âm ỉ, cháy mãi trong lồng ngực, mỗi phút giây trôi qua lại làm lòng cô thêm phần khó chịu.
Nga
Mạnh Hổ liên tục gật đầu, giọng nói dồn dập như thể bao uất nghẹn dồn nén từ lâu cuối cùng cũng có cơ hội bật ra. Cảm giác ấy giống như ai đó vừa mở chốt một cánh cửa sắt nặng nề — mọi sự liền cuộn trào không thể kìm lại.
Thì ra, kể từ khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi thành phố Hoài Hải, cục diện nơi đây đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bất ổn rõ rệt.
Lợi dụng thời điểm Quân khu 8 điều chuyển lực lượng chủ lực ra chiến trường phía Tây Nam, các phần tử M quốc lập tức hành động. Nhưng chúng không đi theo con đường chính thống — không ngoại giao, không thương mại minh bạch — mà trà trộn vào bằng lớp vỏ dân sự, rồi âm thầm cài cắm tuyến nội gián, thiết lập mạng lưới buôn lậu, vận chuyển chất cấm và thiết bị gián điệp vào nội địa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2092.html.]
Tình báo địa phương từng phát hiện một số lô hàng “nhập khẩu tư nhân”, bên ngoài là hàng dân dụng, bên trong lại chứa thiết bị truyền tin tần số cao, chất kích thích tổng hợp và thuốc gây nghiện — những mặt hàng nằm trong danh mục tuyệt đối cấm theo chỉ thị Trung ương.
Ngay khi cơ quan chức năng tiến hành kiểm tra và phong tỏa, lập tức xuất hiện một nhóm người mang danh “dân chúng bất bình”, bịt mặt tập trung trước đại viện Thị ủy, lớn tiếng hô hào yêu cầu làm rõ cái c.h.ế.t của một thương nhân M quốc tên Charles.
Toàn bộ kế hoạch — rõ ràng là “dương Đông kích Tây”: vừa tạo áp lực dư luận, vừa đánh vào lòng tin nội bộ, khiến bộ máy chỉ huy địa phương phân tâm, chệch hướng phán đoán.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, tình hình biến từ phức tạp sang hỗn loạn. Tỉnh trưởng Tống Lâm và thị trưởng Hứa Võ Sơn bị giằng co giữa áp lực chính trị từ cấp trên và mũi công kích từ dư luận quốc tế, tiến thoái lưỡng nan. Mọi hoạt động trấn áp thương nhân M quốc vi phạm lệnh cấm buộc phải đình chỉ, bởi lúc này, chỉ cần một hành động thiếu thận trọng, cũng có thể bị phía M quốc suy diễn thành “hành vi khiêu khích mang tính đối đầu ngoại giao”.
Điều nguy hiểm nhất là: giới lãnh đạo Hoài Hải thừa hiểu, lúc này toàn bộ chủ lực của Quân khu 8 đang kẹt giữa chiến dịch phản kích ở tuyến phía Nam, lực lượng còn lại tại địa bàn thành phố gần như bị rút sạch, chỉ còn các đơn vị phòng thủ cơ bản, không đủ sức trấn áp một cuộc gây rối quy mô.
Ngay thời điểm then chốt ấy, phía M quốc tung ra đòn đánh kép: bên ngoài là áp lực ngoại giao từ lãnh sự quán, bên trong là các nhóm gây rối nội địa, tạo thành thế gọng kìm phá hoại, khiến toàn bộ kết cấu phòng thủ nội đô bị tê liệt, đồng thời cắt đứt khả năng chi viện cho các khu vực chiến lược lân cận.
Trong tình thế ấy, Từ Xuyên Cốc, Tư lệnh Quân khu 8, lập tức triệu tập cuộc họp khẩn tại sở chỉ huy.
Ngay sau đó, ông không chần chừ mà thân chinh lên đường ra thủ đô.
Ở trong tình thế này, muốn tái lập thế cân bằng chiến lược, phải xử lý dứt điểm từ gốc rễ, cả ở mặt trận quân sự lẫn bàn cờ chính trị.
Tư lệnh Từ tiến vào Trung ương, không chỉ để xin lệnh điều động binh lực tăng cường, mà còn để đề xuất: Mở rộng phạm vi điều phối quân lực cấp vùng, khôi phục cơ chế phòng thủ khu vực đặc biệt cho thành phố Hoài Hải, và đặc biệt là xử lý dứt điểm mặt trận truyền thông – tâm lý: bóc trần thế lực đứng sau các cuộc kích động dân sự, triệt tiêu mầm mống gây rối ngay từ tầng ý thức xã hội.