“Đội trưởng của chúng tôi rất thông minh !” Mạnh Hổ bước tới từ phía sau, vừa thở dốc vừa nói , nhưng trong ánh mắt lại ánh lên thứ cảm xúc phức tạp vừa hưng phấn, vừa căng thẳng khi nhớ đến tình hình lúc đó:
“Lúc ấy anh ấy bảo… biết đâu dọc theo mấy sợi dây đằng này trườn xuống, có thể tìm được đường ra dưới chân núi!”
Giọng anh ta chợt khựng lại. Yết hầu khẽ chuyển động như nuốt xuống thứ gì đó đắng nghét. Hào hứng trong mắt chưa kịp tắt đã dần lùi xuống thành một tầng âm trầm khó diễn tả. Khi tiếp tục, giọng anh ta đã nhỏ đi nhiều, như thể sợ ký ức kia ... lặp lại:
“Nhưng phía dưới… chỉ toàn nước. Nước đen kịt, đặc sánh, không thấy nổi một tảng đá khô để đứng chân. Sóng vỗ lên bờ đá ầm ào, trắng xóa cả một vùng. Ở dưới ấy… còn có cá mập.”
Anh ta rùng mình, lần này không chỉ vì mưa gió thấu da, mà là nỗi sợ đã ăn sâu vào trong huyết quản, sợ cái cảm giác bị dồn đến mép vực sinh tử mà không có bất kỳ con đường nào quay lại.
“Không có xuồng, không có phao, muốn bơi ra khỏi vùng nước ấy chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
Dứt lời, Mạnh Hổ hít vào một hơi thật sâu như để ép ký ức ghê rợn kia lui xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt anh ta sáng lên trở lại, không phải kiểu vui sướng hời hợt, mà là ánh nhìn của kẻ vừa được sống sót rút ra từ họng tử thần, mang theo một thứ bản năng bám lấy từng cơ hội sống như mạng sống của chính mình.
“Nhưng ông trời… không tuyệt đường người!”
Mạnh Hổ nói, giọng gần như reo lên: “Ngay lúc ấy, đội trưởng phát hiện — ở rìa vách đá, có một đoạn bị lõm vào sâu bất thường, giống như bị gió mưa bào mòn từ hàng trăm năm. Không ai biết nó dẫn tới đâu. Nhưng lúc đó, địch phong tỏa ba mặt, đạn hết, lương khô chỉ còn mấy gói… chúng tôi buộc phải đánh cược.”
Trời vẫn mưa như trút. Gió núi hun hút rít lên từng cơn như dội d.a.o vào mặt, nhưng nét mặt Mạnh Hổ lúc này lại rực sáng như được tiếp thêm sinh khí. Đó là thứ ánh sáng chỉ những người từng cận kề cái c.h.ế.t mới có, ánh sáng của bản năng sinh tồn sau khi đã đánh mất tất cả hy vọng.
Chính khe đá ấy đã cứu họ.
Một khe hẹp, lạnh buốt, ẩm tối, nằm sâu trong tầng đá Lăng Xuyên. Không ánh sáng, không liên lạc vô tuyến, không đường thoát — nhưng là điểm ẩn thân duy nhất trong cái thế cờ tuyệt vọng. Bên ngoài, lính M quốc giăng lưới truy quét, chó nghiệp vụ lần dấu vết, trực thăng trinh sát quần thảo trên không, áp lực bao phủ từ cả không gian lẫn thời gian.
Trong điều kiện ấy, mỗi nhịp thở là một lần đánh cược với cái chết. Chỉ cần sơ suất một âm thanh, một tiếng rơi… là toàn đội sẽ bị chôn vùi trong l.ự.u đ.ạ.n. Không c.h.ế.t vì đạn, thì cũng c.h.ế.t vì đói, rét, và sụp đổ tinh thần.
Họ không còn là những người lính trinh sát tinh nhuệ, mà buộc phải trở thành những chiến binh sinh tồn: bám vào từng giọt nước mưa, nhặt nhạnh từng mẩu lương khô sót lại. Trong những ngày ấy, điều đầu tiên gục ngã không phải thể lực, mà là niềm tin.
Kẻ từng vác đá xuyên đồi, bò qua dây thép gai cũng có thể là người đầu tiên gục ngã nếu thiếu một ý chí vững vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2100.html.]
Nói đến đây, ánh mắt Mạnh Hổ lóe lên vẻ sốt ruột khó giấu, giống như một người nóng lòng muốn về nhà, nóng lòng gặp người thân :
Nga
“Đoạn này… từ đây trườn xuống là tới. Vương Hâm, cậu ở lại. Tôi đưa Cố đồng chí xuống trước, tìm người. Sau đó quay lại vận chuyển tiếp tế.”
Vương Hâm gật đầu dứt khoát. Không một lời thừa. Hai tay tháo nhanh ba lô quân dụng, xếp lại thành từng cụm, sẵn sàng chờ được chuyển xuống.
Mạnh Hổ quay lại phía Cố Nguyệt Hoài, gương mặt đã dầm mưa đến mức nước nhỏ từ lông mi xuống từng giọt, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, đầy tinh thần sống còn:
“Cố đồng chí, xuống thôi. Cô cứ bám sát tôi. Trời mưa, đá trơn lắm, cẩn thận!”
Dứt lời, không đợi phản hồi, anh ta siết chặt một sợi dây đằng to bằng cổ tay, trườn người xuống nhanh như thằn lằn, nhìn mức độ thành thạo rõ ràng là đã được làm rất nhiều lần. Chỉ vài giây, thân hình đã mất hút trong màn sương trắng mịt mùng dưới sườn núi.
Cố Nguyệt Hoài bước lên, dừng lại nơi mép đá mà Mạnh Hổ vừa trượt xuống, ánh mắt trầm tĩnh quét xuống phía dưới.
Tất cả ánh sáng đã bị nuốt chừng, tầng tầng lớp lớp sương mù đan quyện đặc quánh, lạnh lẽo, cũng mờ mịt. Dưới ấy, không thấy bóng người, chỉ còn tiếng gió rít từng đợt dội ngược lên từ đáy khe, âm thanh thê lương như tiếng vọng từ nơi tử địa.
Mạnh Hổ đã biến mất hoàn toàn trong màn trắng xóa.
Cô không nói một lời, chỉ chậm rãi siết lại quai sọt, ánh mắt sắc lạnh lướt qua tầng đá phủ rêu trước mặt. Bàn tay khẽ chạm vào dây leo to bằng cổ tay, khớp ngón tay hơi siết lại, hít một hơi thật sâu chuẩn bị theo Mạnh Hổ nói mà trượt đi xuống.
Ngay khoảnh khắc cô chuẩn bị nghiêng người đạp vào vách đá, phía sau chợt vang lên giọng nói đầy lo lắng của Vương Hâm:
“Cố đồng chí! Hay là… tháo cái sọt xuống trước đi? Để lát nữa đội trưởng lên mang xuống giúp. Mang nặng thế mà xuống, nguy hiểm lắm!”
Nhưng Cố Nguyệt Hoài chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, giọng kiên định: “Không sao.”
Không chần chừ thêm giây nào, cô siết chặt sợi dây, gót chân đạp nhẹ vào mép đá, cả thân hình nghiêng xuống, trượt đi trong mưa trắng.
Từng động tác gọn gàng, chuẩn xác, lướt đi vững vàng như linh miêu khiến Vương Hâm ở nhìn mà há hốc mồm.