Trở về cùng gia bạo tra nam lãnh chứng trước một ngày - 2101
Cập nhật lúc: 2025-05-09 02:15:44
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa trút xuống như dội cả bầu trời, từng đợt quất vào vách núi như roi sắt, réo rắt trong gió lạnh gào rít xuyên rừng. Vách đá dựng đứng, rêu trơn phủ kín, , mỗi bước chân đều như bước lên ranh giới sinh tử. Dưới điều kiện ấy, người bình thường chỉ một trượt chân là tan xương nát thịt. Lúc này Cố Nguyệt Hoài bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ may mắn vì ngoài việc dùng nước suối trong không gian Tu Di tẩm bổ thân thể, bản thân cô còn quyết định rèn luyện thể lực, và kiên trì duy trì thói quen này. Chính việc đó đã giúp cô có một thể lực hơn người, khiến quá trình tụt xuống tuy gian nan nhưng vẫn xem như thuận lợi.
Gần mười phút sau, giữa tiếng mưa gió ầm ào, một tiếng quát cất lên từ phía dưới, rạch toạc màn sương lạnh:
“Đừng! Đừng nổ súng! Người một nhà!”
Là giọng của Mạnh Hổ.
Cô lập tức cúi đầu nhìn xuống. Sương trắng dày đặc cuộn như khói đạn, tầm nhìn mờ mịt, bóng người phía dưới mơ hồ đứt quãng giữa làn hơi nước.
Mạnh Hổ hẳn đã đã tiếp cận được đơn vị 168, nhưng trong cảnh giác cao độ và điều kiện thời tiết tệ hại, chiến sĩ phòng thủ không nhận ra người mình, suýt nữa đã bóp cò.
Nghĩ đến việc Yến Thiếu Ngu cũng đang ở dưới kia, tim Cố Nguyệt Hoài thắt lại từng nhịp. Trong khoảnh khắc, sự bình tĩnh thường ngày như bị rút cạn, chỉ còn lại một nỗi lo lắng ngập tràn, thúc đẩy từng động tác của cô trở nên dứt khoát, gấp gáp đến gần như liều lĩnh.
Cô tiếp tục trượt xuống, thân thể nhỏ bé len lỏi giữa vách đá dựng đứng trơn nhẫy nước mưa, từng cơn gió quất mạnh làm cho mái tóc ướt sũng dính bết vào má. Nhưng tất cả đều bị cô nhắm mắt làm ngơ, trong tâm trí lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Thiếu Ngu bị thương.
Đến khi bàn chân cuối cùng cũng chạm đất, cô chưa kịp đứng vững, thì một lực kéo mãnh liệt đã ập đến. Một cánh tay rắn chắc như sắt thép ôm siết lấy cô, không kẽ hở, không chút do dự, không để cô có cơ hội vùng thoát.
Không phải một cái ôm dịu dàng, cũng chẳng phải động tác trấn an.
Mà là một sự ghì giữ bản năng, đến từ nỗi sợ tận xương tủy, sợ cô chỉ là ảo ảnh sẽ tan vào sương mù, vào mưa rừng ngay trong khoảnh khắc ấy, sợ đây chỉ là giấc mơ vừa tỉnh dậy liền vỡ tan , sợ phải một mình đối mặt với nhớ nhung giữa chiến trường lạnh lẽo.
Cố Nguyệt Hoài không hề giãy giụa.
Trong hơi lạnh phả vào mặt, trong mùi tanh ngai ngái của m.á.u lẫn với mùi bùn đất ẩm mục vùng rừng núi, cô vẫn dễ dàng nhận ra một mùi hương quen thuộc, rất nhạt, rất nhẹ, nhưng là duy nhất: mùi hương của Yến Thiếu Ngu. Mùi ấy không thể gọi tên, chẳng thể mô tả bằng từ ngữ, chỉ biết rằng nửa năm qua, mỗi giấc ngủ chập chờn của cô đều phảng phất nó, như một thứ bản năng khắc vào ký ức.
Dường như cảm nhận được vẫn chưa đủ gần, đôi tay siết lấy cô lại vô thức dùng thêm lực, một cái siết mang theo tất cả nỗi sợ hãi bị dồn nén, giống như sợ buông ra rồi chẳng thể nào chạm vào nữa. Thân thể cô bị kéo sâu hơn vào lòng anh, ghì chặt đến mức tưởng chừng như muốn hoà làm một, như muốn khoá lại tất cả khả năng chia lìa.
Không phải cái ôm của yêu thương dịu dàng.
Càng không phải là lời chào mừng gặp lại.
Đó giống như là bản năng của một người bình thường muốn ôm giữ lấy sinh mệnh. Có lẽ bởi vì trong khoảnh khắc này, đối với Yến Thiếu Ngu, Cố Nguyệt Hoài chính là sự sống.
Cô không chống cự, cũng không nói lời nào. Chỉ chậm rãi vươn tay, thật nhẹ, siết lấy eo anh, rồi lại dè dặt sợ chạm phải vết thương nào đó trên người anh.
Cố Nguyệt Hoài dùng cái ôm của mình để trấn an Yến Thiếu Ngu, nói với anh: Em đến rồi !
Cô áp tai vào n.g.ự.c anh, lặng im lắng nghe tiếng tim anh đập: từng nhịp dồn dập, gấp gáp, không theo quy luật, giống như tâm trạng hỗn loạn đang cuộn trào trong lòng người đàn ông.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một khoảnh khắc, cũng có thể là một đời người, cuối cùng, một giọng nói trầm khàn pha lẫn tức giận kìm nén, vang lên ngay sát tai cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2101.html.]
“Vì sao em lại đến?!”
Không phải trách móc.
Câu hỏi ấy, đầy giận dữ, nhưng là thứ giận dữ xuất phát từ nỗi hoảng loạn của một người từng lạnh lùng trước cái chết, từng ra quyết định sinh tử trong tích tắc, từng xông pha vào mũi hỏa lực mà không một lần run tay, nhưng lại chỉ có thể bất lực tột cùng khi nhìn thấy người trong lòng xuất hiện ở tiền tuyến, đi đến bên cạnh anh.
Từ huyện Thanh An đến Lăng Xuyên Nham, đó không chỉ là mấy chục cây số địa hình hiểm trở.
Mà là ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Nga
Là tuyến phòng thủ cuối cùng giữa hậu phương và tiền tuyến. Là nơi mỗi bước đi sai lầm đều có thể đổi bằng máu.
Vậy mà cô, một cô gái chưa đầy hai mươi, không quân trang, không bản đồ, không s.ú.n.g ống, không được bảo vệ, chỉ mang theo một ý niệm không thể bị bẻ gãy trong lòng, lại một mình xuyên rừng vượt núi, vượt qua từng vòng gác, từng điểm chốt, từng vành đai sinh tử...
Chỉ để ôm lấy anh.
Yến Thiếu Ngu không dám nghĩ đến những hiểm nguy cô đã phải đối mặt dọc đường. Chỉ cần tưởng tượng một phần nhỏ của hành trình đó thôi, trái tim anh đã như bị đập vụn.
Nhưng giữa cơn đau đớn trào lên đến tận cổ họng ấy, lại có một cảm xúc khác trỗi dậy, một niềm hạnh phúc sâu sắc, đến tàn nhẫn.
Bởi vì ngay khoảnh khắc trông thấy cô, toàn bộ thế giới bỗng nhiên không còn trống rỗng.
Bởi vì anh chợt nhận ra, đằng sau những tiếng s.ú.n.g lạnh lùng, sau lưng những mệnh lệnh khô khốc, phía sau những bản đồ tác chiến lạnh lẽo, vẫn có một người luôn lặng lẽ đồng hành cùng anh.
Người ấy chưa từng nói nhiều, chưa từng tỏ ra yếu đuối, cũng chưa từng đòi hỏi điều gì.
Người ấy, là vợ hợp pháp của anh.
Là người mà anh đã nắm tay làm thủ tục hôn nhân trong một buổi sáng ngắn ngủi trước ngày lên đường ra chiến trường.
Là người đã không oán không hận, không nước mắt không ủy mị, chỉ gật đầu rồi quay lưng — để anh không phải vướng bận khi mang trọng trách ra nơi lửa đạn.
Hôm nay, khi đứng trước anh trong mưa gió, cô đã khiến anh nhận ra rằng: “Yến Thiếu Ngu” không còn chỉ là một người con, một người anh gánh lên trọng trách của cả một gia tộc, không còn chỉ là một người chiến sĩ gắn với những mệnh lệnh hay những nhiệm vụ quốc gia, mà còn là một người chồng.
Một người có nhà để trở về.
Một người, được yêu.