Yến Thiếu Ương  khẽ nghiêng đầu, cổ họng còn  kịp bật  lời thì từ bên trái bỗng vang lên một tràng ho khan khô khốc:
“Khụ… khụ khụ…”
Âm thanh   lớn, nhưng trong  gian tĩnh lặng đến ngột ngạt của sơn động,  vô cùng ... khó  thể bỏ qua .
Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ương đồng thời ngoảnh đầu , ánh mắt giao  trong khoảnh khắc,  ánh mắt cả hai cùng hướng về phía cửa hang cách đó  xa.
Miệng hang vốn dĩ  rộng, nhưng lúc    một đám  chen chúc chắn lối, đầu  nhấp nhô,  thở hỗn loạn kéo theo một mùi mồ hôi lẫn khói s.ú.n.g nhàn nhạt. Mới liếc sơ cũng  đếm  hơn chục —ai nấy áo quần rách rưới, sắc mặt tái nhợt như vôi vữa lâu năm,  hình gầy guộc chỉ còn da bọc xương. Dưới ánh sáng nhập nhoạng từ đuốc dầu, bóng  đổ dài lên vách đá, nhòe nhòe mờ mờ, như những oan hồn bơ vơ vất vưởng chốn hoang vu.
 —
Những "oan hồn" …   đôi mắt sáng như bóng đèn dây tóc, ánh lên tia sống mãnh liệt và ... sự hóng hớt  thể che đậy.
Yến Thiếu Ương  nheo mắt . Hàng mi rũ xuống, khí thế lập tức trở nên sắc lạnh, mảnh như lưỡi d.a.o  mài, chỉ phất nhẹ một cái  khiến cả đám   chặn ngoài cửa hang bất giác giật , theo phản xạ mà thối lui vài bước.
Từ giữa đám đông, một   đẩy . Là Mạnh Hổ—mặt mũi bụi đất bám đầy, sắc mặt như trẻ con  chuyện   bắt quả tang, nhưng   nghĩ đến Vương Hâm đang " đau khổ chờ đợi "  vách đá , đành cắn răng, cố  vẻ trấn định,  thẳng , giơ tay chào đúng tiêu chuẩn quân lễ, giọng  rền vang giữa  khí : 
“Báo cáo đội trưởng! Mạnh Hổ, Vương Hâm – tổ trinh sát đơn vị 168  an  trở về! Ngoài … thu  ba lô quân dụng từ hai tiểu đội lính M quốc! Xin đội trưởng chỉ thị!”
Câu   dứt, ánh mắt Yến Thiếu Ương khẽ động. Anh  nghiêng đầu, hiếm khi tỏ  ngạc nhiên: "Ba lô quân dụng của hai tiểu đội? Vương Hâm ?"
Cố Nguyệt Hoài thấy Mạnh Hổ  chuyện ấp úng,  rõ ràng, liền  kìm  mà lên tiếng cắt ngang: 
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2104.html.]
“Bây giờ   lúc để kể lể chi tiết. Anh  lập tức điều  lên  vách núi. Ba lô quân dụng   kéo trở về , Vương Hâm đang ở  đó canh chừng . Phải tranh thủ thời gian  khi thời tiết chuyển biến—nếu mưa ngớt, trời quang, sương tan, phía M quốc   thể sẽ  theo dấu vết truy kích tới tận đây. Hai tiểu đội của bọn chúng mất liên lạc đột ngột, chắc chắn sẽ khơi dậy nghi ngờ. Đây  còn là chuyện nhỏ.”
“Chờ khi đối phương phản ứng, chúng chắc chắn sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm, tăng cường lực lượng càn quét. Đến lúc đó, vấn đề  chỉ còn là chiếc ba lô quân dụng nữa—mà chính là khả năng  bộ vị trí trú quân của đơn vị 168  bại lộ. Một khi lộ diện,  tuyến phòng ngự sẽ  đẩy  thế  động.”
Dứt lời, Cố Nguyệt Hoài mím chặt môi. Ánh mắt cô chậm rãi quét qua nhóm chiến sĩ đang vây quanh  trong góc tối của hang đá. Trong lòng  những điều vẫn  thể  , nhưng    nên mở lời từ  — hoặc đúng hơn là  thể   lúc .
Trên danh nghĩa, cô  đưa  Mạnh Hổ và Vương Hâm trở về an . Hai  sống sót, đoàn đội tạm thời nguyên vẹn.  sâu trong tâm khảm, sự lo lắng vẫn   xóa bỏ.
Theo lời kể của Mạnh Hổ và Vương Hâm ,  thể suy đoán thời gian hai  họ rơi  tay lính M quốc  dài, song  thể vì thế mà chủ quan , vì chỉ cần một sơ hở nhỏ, một lời  lỡ miệng, cũng đủ khiến cả đơn vị 168 rơi  hiểm địa. Trên chiến trường, chuyện phản cung  bức cung  hề xa lạ. Không ai dám cam đoan rằng trong quãng thời gian ,    thông tin nào  rò rỉ.
Cô tạm thời gạt Mạnh Hổ  khỏi vòng nghi vấn. Khi , trong điều kiện tuyệt đối  ai  sự hiện diện của cô ở hiện trường, cô tận mắt chứng kiến Mạnh Hổ  đánh đập tàn nhẫn, m.á.u chảy đầy mặt, nhưng vẫn lớn tiếng chửi mắng quân địch,    khuất phục. Cảnh tượng   thể là giả. Xương cốt  như thế sớm   luyện thành gang thép, dù  c.h.ế.t cũng khó mà mở miệng, cầu hàng. 
 Vương Hâm… cô lặng lẽ nhíu mày. Vương Hâm thì  khác.
Một chiến sĩ từng  huấn luyện bài bản,  thể trạng  yếu ớt đến ?
Cô từng đích  kiểm tra tình trạng thương tích của cả hai ,   chênh lệch đáng kể về mức độ vết thương. 
Cùng  bắt, cùng  tra khảo, nhưng Mạnh Hổ vẫn  thể tỉnh táo, còn Vương Hâm thì  mê man kéo dài. Sự khác biệt   thể chỉ đơn thuần là do cơ địa, nó khiến cho    cảm thấy nghi hoặc  . Những điều   ,   vì thiếu bằng chứng mà là vì  đến lúc. Nếu nghi ngờ lan   lúc , chẳng khác nào gieo rắc hoang mang giữa đội ngũ đang gắng gượng duy trì tinh thần. Một lời   thận trọng,  thể phá vỡ   trật tự trong đội,  rối loạn lòng .