Cố Nguyệt Hoài khẽ , ánh mắt sắc bén dõi theo từng bóng  đang leo lên sườn đá. Gió núi thổi qua, mang theo  lạnh thấm  mặt cô, khiến khóe mắt nàng khẽ nheo . Cô  vội vàng, chỉ im lặng quan sát đội hình hành động. Chợt nhận  một điều, cô  sang hỏi Mạnh Hổ:
“Đơn vị 168    31  ? Ở đây  đếm sơ cũng chỉ  hai mươi . Số  còn  ? Sao  thấy?”
Mạnh Hổ  , sắc mặt lập tức  đổi. Anh  như  bừng tỉnh  cơn mê, vội vàng  về phía cô, nôn nóng :
“Cố đồng chí, …  quên   với cô. Mấy  còn  đều ở trong hang đá! Dạ dày bọn họ gặp vấn đề nghiêm trọng, ngày nào cũng nôn ói, tiêu chảy  dứt, thể lực cạn kiệt,   thậm chí  hôn mê !”
Giọng Mạnh Hổ khựng , những lời lẽ  thốt  như gánh nặng đè lên tâm trí  . Mỗi khi  nhắc đến tình trạng của các chiến sĩ, lòng   nặng trĩu, một cảm giác vô lực dâng lên trong lòng.Cố Nguyệt Hoài lập tức cau mày.
Cố Nguyệt Hoài  hỏi thêm câu nào, chỉ lạnh giọng  lệnh:
“Dẫn đường!”
Mạnh Hổ  dám chậm trễ, vội vã dẫn Cố Nguyệt Hoài  trong hang đá. Hang động    vách núi, chắc hẳn  đây là nơi trú ẩn của một loài chim săn mồi lớn. Bên trong  gian khô ráo, nhưng  vương mùi hôi ngai ngái, khiến   cảm thấy khó chịu. Lớp cỏ khô  vương vãi  nền đá lạnh lẽo càng   khí trở nên ngột ngạt.
Hang động khá nhỏ, nhưng  khi  tới ba mươi  chen chúc trong  gian hẹp, chỉ chừng sáu bảy mét vuông, quá chật chội, ngột ngạt. 
Cố Nguyệt Hoài  bước , ánh mắt lập tức  thu hút bởi những chiến sĩ đang  rải rác  lớp cỏ khô, khuôn mặt họ vàng vọt như sáp,  thể gầy gò, gần như chỉ còn  xương. Chứng kiến cảnh tượng , trái tim cô cũng thắt . Sự sống của những  lính , lúc , chẳng khác nào ngọn nến chỉ còn một chút lửa le lói, một làn gió nhỏ cũng  thể thổi tắt. Mày cô nhíu  càng sâu, giọng trầm thấp vang lên: 
“Bọn họ...  thể nuốt nổi thức ăn nữa  ?”
Mạnh Hổ thoáng giật ,  cô một cách lo lắng, vẻ mặt   nặng nề, đôi mắt lộ rõ sự u sầu. Giọng  khẽ run:
“ . Từ khi bọn họ bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy, ăn gì cũng ói nấy. Có mấy  còn nôn  máu… Tình hình  nghiêm trọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2106.html.]
Thần sắc  gương mặt Cố Nguyệt Hoài trầm xuống . Mặc dù trong lòng cô  lường  tình huống  nhất  thể xảy , nhưng mắt thấy , vẫn  khỏi cảm thấy đau xót  sự tàn khốc của thực tế. Cô nhanh chóng lấy thuốc từ trong sọt, rót thêm một ít nước suối từ  gian Tu Di ,  bảo Mạnh Hổ hỗ trợ cô cho những  đang mắc bệnh uống thuốc.
Trong lúc kiểm tra, cô bắt gặp Hạ Lam Chương đang co   trong góc.
Tình trạng của  …  lẽ là tệ nhất trong  những   đây.
Khuôn mặt vốn tuấn tú của   giờ  chẳng còn nhận  nổi. Cả  gầy gò, tiều tụy đến mức chẳng khác nào một bộ xương khô bọc một lớp da.
Nếu   cô kịp thời tìm đến nơi  , e rằng    vĩnh viễn   nơi hang đá lạnh lẽo , giữa lưng chừng vách núi Lăng Xuyên Nham.
Cố Nguyệt Hoài mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm nghị đến lạnh lùng. Sau khi cho từng  uống thuốc , cô còn  bộ  tịch bắt mạch cho từng , thực chất là dùng hành động đó để che giấu , âm thầm truyền  trong mỗi  bệnh đang  đây một chút năng lượng trị liệu. 
Không  cô  tin tưởng  hiệu quả của suối linh tuyền trong  gian Tu Di, nhưng thời gian dành cho bọn họ lúc  thực sự   còn nhiều.
Nga
 
Bất kể Vương Hâm  thực sự phản bội  , việc hai tiểu đội binh lính của M quốc đột ngột mất liên lạc chắc chắn sẽ gây nên chấn động  nhỏ, tình huống  tuyệt đối  thể  coi nhẹ.
Thậm chí  cần chờ đến khi báo cáo từ tuyến  truyền lên, các sĩ quan chỉ huy của M quốc chắc chắn sẽ lập tức  phản ứng — nhanh chóng điều động binh lực, khoanh vùng hiện trường, tổ chức truy xét theo bán kính mở rộng, lấy nơi phát hiện t.h.i t.h.ể  trung tâm để tra tung tích.
Mặc dù  cách từ nơi  đến vị trí t.h.i t.h.ể  gần, nhưng    là   kín đáo  lộ sơ hở , ngược  , dấu vết  dây leo quá rõ ràng, một khi cô  thể  , thì  khác cũng nhất định  thể nhận thấy. 
Dù địa hình nơi  hiểm trở, dễ thủ khó công, nhưng chỉ cần phía địch quyết tâm,  chắc nơi   giữ  an  lâu dài. Ai dám bảo đảm M quốc sẽ  liều lĩnh triển khai tàu chiến? Một khi hạm đội  điều đến gần bờ, bộ binh từ đỉnh núi giáng xuống, lực lượng đổ bộ từ biển tiến lên, nơi trú ẩn  sẽ lập tức biến thành một cái bẫy khổng lồ. Khi ,   đánh giáp lá cà, mà là  vây khốn tứ bề —  lối thoát.
Cho nên, lúc , điều cấp bách   là tiếp tục trốn tránh, mà là khôi phục khả năng chiến đấu. Chỉ khi đơn vị  thể  vững trở , mới  khả năng đánh giá cục diện và đề  sách lược đối phó.