Mạnh Hổ trợn tròn mắt, vẻ mặt sững sờ như thể  tin nổi những gì    thấy. Giọng   khản đặc, mang theo sự hoảng loạn  thể che giấu:
“Không thể nào! Đội trưởng… chắc chắn  gì đó nhầm lẫn! Vương Hâm…   thể bỏ trốn  chứ?!”
Ngực  phập phồng kịch liệt, tay siết chặt lấy ống tay áo đến mức các đốt ngón trắng bệch. Cảm xúc dâng trào đến nghẹt thở.
Từ  khi đơn vị 168 rút khỏi tuyến lửa, ẩn náu tại khu vực Lăng Xuyên Nham, đội hình  chia thành các tổ nhỏ hai  để dễ bề hoạt động—khi thì luồn rừng kiếm lương thực, khi thì bí mật phục kích, khi  thăm dò di chuyển của địch. Người luôn đồng hành cùng   , chia từng miếng lương khô, gánh từng bước mệt mỏi,  ai khác chính là Vương Hâm.
Từ trận đánh chớp nhoáng trong khe đá ngày mưa đến  tháo chạy giữa rừng cây cối đổ nghiêng ngả vì pháo, từ ánh mắt hiểu ý lúc mai phục ban đêm đến cả những cái gật đầu  cần lời giữa cận kề cái chết… Từng chi tiết nhỏ nhặt, từng kỷ niệm như thước phim chậm rãi tua  trong tâm trí   .
Họ từng là chiến hữu. Vương Hâm là một trong những  mà   tin tưởng sẽ cùng  sống c.h.ế.t một trận.
Làm     thể tin ... Vương Hâm giờ   đầu, lựa chọn bỏ rơi đồng đội, tự ý thoát ?
Vương Hâm    ăn  trôi chảy, nhưng luôn  quan tâm  khác. Cậu   từng ích kỷ, cũng chẳng bao giờ toan tính. Cậu  tố chất  thể thực   , nhưng bù   tiếng Anh, đầu óc  nhanh nhạy thông minh . Anh  từng một mực tin tưởng rằng,   là một  lính  giữ khí tiết, là   bao giờ phản bội đơn vị 168,  bao giờ phản bội những  đồng đội  từng thề sống c.h.ế.t cùng ,  bao giờ phản bội tình nghĩa đồng đội, thứ tồn tại  vượt  cả mạng sống.
Một  như …   thể trở thành kẻ đào ngũ?
Hai chữ “đào ngũ” tựa lưỡi d.a.o sắc lẹm, cứa thẳng  lòng tự tôn và lòng tin của  lính. Mạnh Hổ như  bóp nghẹt cổ họng,  cách nào  thành lời. Toàn  căng chặt, đôi mắt đỏ quạnh vì giận dữ lẫn bất lực.
Yến Thiếu Ngu ngước mắt lên, khóe đuôi mắt hẹp dài  giương. Trong đôi mắt    giận dữ,   phẫn nộ, chỉ lạnh như thép nguội, lạnh đến mức khiến   run rẩy.. Giọng  vẫn nhàn nhạt, nhưng từng từ nặng tựa đá tảng:
“ hỏi —lúc hai   lính M bắt,  luôn ở cùng  ? Vương Hâm…  từng  chuyện với chúng bằng tiếng Anh ?”
Mạnh Hổ sửng sốt , cẩn thận nhớ  theo những gì mà Yến Thiếu Ngu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2113.html.]
Trong khoảnh khắc ,  nhiều hình ảnh đứt quãng tua ngược trong đầu. Anh  nắm lấy những mảnh ký ức  từng  xem trọng , từng chi tiết nhỏ. Sau đó , sắc mặt   tái .
Trong mắt  , hai   bắt chung, chịu đủ đòn roi tra tấn, khổ nạn cùng ,  là tình nghĩa  sinh  tử, là giao tình vượt qua cái chết, là niềm tin rằng đồng đội sống cùng  trong những giờ phút tận cùng sẽ  bao giờ phản bội. Anh   từng hoài nghi,  từng d.a.o động dù chỉ một .  hôm nay, nghĩ  những chuyện  qua...   chợt giật . Vương Hâm dường như thật sự    nhiều với đám quỷ ngoại quốc  ! 
Nga
... Vương Hâm  cùng bọn chúng  gì? Tại   khi  chuyện,    đột nhiên ngất xỉu? Và điều quan trọng nhất là — tại   đó bọn lính M quốc  còn đánh đập   nữa?
Cổ họng Mạnh Hổ nghẹn . Lúc    chỉ cho rằng Vương Hâm  thể yếu , lo lắng    chịu nổi sự tra tấn của bọn quỷ ngoại quốc. Chưa từng ...  từng một  nghĩ theo chiều hướng ...
 giờ đây, khi  Yến Thiếu Ngu truy vấn, khi  mảnh vụn ký ức xếp  như mảnh ghép lạnh lẽo — một giả thiết kinh hoàng đang dần thành hình. Mạnh Hổ   tin, nhưng lý trí buộc    đối mặt với những gì    bỏ qua .
Cho nên , Vương Hâm ... vì sống sót… mà lựa chọn  một con đường khác? Một con đường mà những  lính yêu Tổ quốc thống hận nhất , hơn cả lũ giặc ngoại xâm ?
Bên tai Mạnh Hổ vang lên giọng gắt gỏng của một chiến sĩ khác,  kìm  phẫn nộ:
“Đội trưởng hỏi  đấy, Mạnh Hổ! Cậu  ! Có  ?! Cậu    chuyện với bọn lính M quốc ?!”
Trong quân đội, điều đáng khinh bỉ nhất   thất bại, mà là phản bội.
Địch g.i.ế.t —còn  thể kháng cự.
 đồng đội phản bội— là nhát d.a.o đ.â.m thẳng  lưng, là vết thương  thể lành.
Nếu Vương Hâm thực sự để lộ vị trí sơn động tạm trú cho địch, nếu thật sự  bán rẻ đồng đội để đổi lấy chút an …  thì    chỉ là một tên đào ngũ, mà là phản quốc. Là loại  đáng khinh bỉ hơn cả quân xâm lược.