Mạnh Hổ bước lên một bước, ánh mắt lóe lên sự kiên định nhưng cũng đầy lo lắng, giọng   phần căng thẳng nhưng đầy quyết tâm:
“Đội trưởng ,   xem… liệu chúng   thể chủ động tìm kiếm tung tích của ‘Hoàng tiên cô’  ?”
Anh   đợi câu trả lời mà tiếp tục, giọng điệu  che giấu  sự cấp bách:
“Xem bộ dáng lúc ,  nghĩ thứ đó   ác ý gì với  của Z quốc. Biết ,   thể tận dụng sức mạnh của ‘nó’... Thứ gì đó  thể giúp chúng  đẩy lùi kẻ địch, đả lực tá lực.”
Mạnh Hổ dừng  một chút, đôi tay nắm chặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Vì nếu...   là nếu thôi, nếu Vương Hâm thực sự  phản bội,  sẽ  chần chừ mà đem vị trí đóng quân tạm thời của đơn vị 168 báo cho đám lính M quốc. Dù hai tiểu đội lính M quốc  tiếp xúc với Vương Hâm,  khả năng  vị trí của đơn vị   biến mất một cách quỷ dị , nhưng ai dám chắc chúng  kịp đem tin tức truyền  ?”
Anh  ngừng lời, mắt sáng lên, tay nắm chặt như thể sắp chuẩn   quyết định.
“Đội trưởng ! Chúng   thể cứ  chờ chết! Dù  chết, cũng  thể  ba ba trong rọ, để kẻ thù đến  bắt hết!”
Mạnh Hổ  sâu  mắt  đối diện, trong ánh mắt  là sự căng thẳng, quyết liệt như lửa. 
Anh  là nhân chứng sống của cảnh tượng kỳ dị đó, và  dám chắc chắn rằng chỉ cần “Hoàng tiên cô” —  bất kể thứ gì  xuất hiện trong đêm tối , sẵn sàng  tay đối phó với bọn lính M quốc, thì phiền phức mà quân  đang đối mặt lúc  sẽ  giải quyết trong nháy mắt. Không một chút nghi ngờ, trận chiến sẽ nghiêng về phía chúng  một cách dễ dàng.
Nếu như lính M quốc đóng quân tại Lăng Xuyên Nham  đoàn diệt, thì   chỉ riêng chiến thắng quân sự, mà là một cú giáng đích thực  tinh thần đối phương. Những thương nhân M quốc đang rình rập ,  ngừng gây hấn, khiêu khích chính quyền Z quốc tại thành phố Hoài Hải cũng sẽ  im lặng mà rút lui. Đám giảo hoạt  vốn dám  càn, chẳng qua vì bọn chúng  kẻ chống lưng.  giờ đây, khi cánh tay chống lưng  chặt đứt, chúng chẳng thể nào  vững nữa, chỉ còn cách thu dọn đồ đạc mà rút về nước.
Chiến cuộc hiện giờ  cận kề,  còn là lúc để lưỡng lự do dự. Lúc  đây,  chiến thắng,  hành động nhanh chóng, tấn công ngay  điểm yếu của địch, khiến bọn chúng   trở tay  kịp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2117.html.]
“‘Hoàng tiên cô’—trông như thế nào?”
Giọng Yến Thiếu Ngu đều đều,  gợn sóng.
Hiển nhiên , Yến Thiếu Ngu  tin. Không  vì bảo thủ, càng   vì xem thường Mạnh Hổ, mà là vì tư duy của một quân nhân: tất cả những gì  thể kiểm chứng bằng lý trí và chứng cứ xác thực đều cần  xem xét .
Loại chuyện  như thoát thai từ thần thoại, siêu thoát tự nhiên, nếu đặt chung với những lời đồn trong dân gian về "sơn quái dã yêu", e rằng đến cả mấy đứa trẻ cũng chẳng thèm tin, chứ đừng  một  lính . Trong thời buổi , một quân nhân  huấn luyện bài bản sẽ  dễ dàng tin  chuyện quỷ mị.
 nếu "Hoàng tiên cô" thực sự chỉ là lời đồn thổi, là một thứ mê tín mơ hồ mà Mạnh Hổ thêu dệt lên,  thì hai tiểu đội M quốc   biến mất theo cách nào?
Không  dấu vết giằng co,   một tiếng kêu cứu, tín hiệu pháo sáng cũng  phát nổi. Mọi thứ diễn  quá nhanh, quá yên lặng. Lặng đến mức khiến   rùng . Một đơn vị quân lực  trang  vũ khí, huấn luyện tinh nhuệ,   thể  xóa sổ ngay trong rừng sâu mà  để  lấy một manh mối? Giống như tất cả đều bất ngờ đồng thời biến mất.
Yến Thiếu Ngu  Mạnh Hổ, ánh mắt  lạnh lùng nhưng tuyệt nhiên  dễ dãi. Anh cần sự thật,   những lời mơ hồ đậm đặc màu sắc mê tín.
Mạnh Hổ  sững. Câu hỏi của Yến Thiếu Ngu đánh trúng điểm yếu mà chính   vẫn còn trăn trở. Ánh mắt   chùng xuống, đưa tay gãi đầu theo bản năng, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối. Khí thế rắn rỏi khi nãy lập tức rút  như một cơn sóng vỡ bờ.
“Lúc đó… lửa đột nhiên tắt phụt,” giọng   hạ xuống,  run lên như đang nhớ  cơn ác mộng. “Trong rừng thì tối đen như mực, chìa tay  cũng chẳng thấy năm ngón. …  thật sự  thấy rõ thứ đó trông  .”
Ánh mắt   lóe lên sự do dự, nhưng  nhanh chóng   thế bằng vẻ cương quyết như  đánh cược cả tính mạng  lời  :
“  dám khẳng định — ‘Hoàng tiên cô’   bịa đặt! Thứ đó tồn tại thật! Không  chuyện hoang đường !”
Nga