Cố Nguyệt Hoài hành động  nhanh,  đầy mười phút cô   theo dấu khói và âm thanh vụ nổ đến đúng khu vực giao tranh. Địa điểm  cách vách núi khá xa — điều đó chứng tỏ  khi hy sinh, Vương Hâm  cố ý dẫn dụ địch tản  khỏi khu vực tạm trú của đơn vị 168. Anh   bằng  giá tránh để chiến hữu  cuốn  tầm sát thương của vụ nổ .
Ngay khi  tiếp cận hiện trường, một luồng sóng nhiệt vẫn còn vương vất trong  khí  phả thẳng  mặt cô, mang theo mùi khói thuốc nồng nặc, trộn lẫn mùi thịt cháy và m.á.u tanh ngai ngái — thứ mùi đặc trưng của chiến tranh.
Cô  khựng .
Trước mắt là một  đất đen kịt, cháy xém loang lổ. Vết tích của vụ nổ còn mới, khói bụi  tan hết. Rải rác khắp nơi là xác lính M quốc —  thì  sức ép hất văng  xa, kẻ thì tan xác tại chỗ. Thi thể  còn nguyên vẹn,   mất đầu,  kẻ mất nửa , m.á.u thấm đẫm đất đá, vương vãi như một vũng lầy nhuộm đỏ. Cảnh tượng tan hoang và rợn ngợp, như một chương khốc liệt trong lịch sử    thành sách.
Cây cối xung quanh  sức ép vụ nổ quật ngã, cành gãy  xiêu, đổ chồng lên ,  chỗ thậm chí đè lên xác lính. Mặt đất lổn nhổn dấu tích b.o.m đạn, như   một bàn tay khổng lồ cày xới.
Cây cối xung quanh cũng  nguyên vẹn. Cành gãy  đổ chồng lên ,  nơi đè lên xác ,  nơi bật gốc như  giật khỏi đất bởi một lực khủng khiếp. Mặt đất chằng chịt dấu tích vụ nổ, như thể  một bàn tay khổng lồ cày xới, để  những vệt sâu hoắm và vụn than cháy dở.
Cô  cho phép  chậm trễ.
Giữa bãi xác ngổn ngang , Cố Nguyệt Hoài cúi thấp , lặng lẽ lật từng thi thể, đôi mắt  bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Cô đang tìm một  — một chiến sĩ mặc quân phục màu xanh lá mạ, bên trong là áo lót trắng bạc màu vì gió sương. Cô còn nhớ rõ,  khi tách , Vương Hâm  mặc bộ quân phục đó, dáng vẻ chất phác, giản dị như chính con   .
Rất rõ ràng để nhận  , bởi vì nó   khác biệt so với quân phục M quốc.
Đột nhiên, tim cô siết .
Dưới tán cây khô héo  quật đổ, giữa đống gạch đá lẫn lộn,  một  hình nhỏ gầy đang quỳ rạp —   bất động.
Quân phục  rách tả tơi, dính đầy bùn đất, m.á.u và bụi cát. Thân thể   còn nguyên vẹn — mất  hai tay, cũng chẳng còn hai chân, chỉ còn phần   đổ nghiêng về phía  như một khúc gỗ gãy giữa rừng.  với cô, đó   một cái xác — mà là một vọng gác cuối cùng, kiên cường, bất động.
Cô sững  trong một khắc.
Không  vì nỗi đau, mà vì sự kính trọng.
Nga
Sau đó, cô lao đến. Bước chân vội vã, nhưng  luống cuống.
Cô lật t.h.i t.h.ể  . Lớp bụi mỏng  gương mặt  khói lửa  cho biến dạng rơi xuống như lớp vỏ ngoài tróc . Dưới đó là một khuôn mặt vốn dĩ thanh tú — giờ đây, chỉ còn là dấu vết của nụ  vặn vẹo vì cơ thịt co cứng  cái chết.
Là Vương Hâm.
Anh   nhắm mắt.
Hô hấp    chấm dứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2127.html.]
Thế nhưng,   đang mỉm .
Một nụ  thanh thản, nhẹ nhàng đến kỳ lạ, như thể   đau đớn nào từng xảy , như thể ...   chỉ là đang ngủ một giấc, và đang mơ một giấc mơ .
Với  khác, cái xác tan nát cùng nụ  méo mó   thể khiến   cảm thấy quỷ dị, thậm chí rợn .
 với Cố Nguyệt Hoài, đó là nụ  của  lính  chiến đấu đến  thở cuối cùng — một   dùng chính  xác  ngăn lối tiến quân của địch, đổi lấy sự an  cho đơn vị.
Không cần ai .
Không đòi ghi danh.
Không cần huân chương.
Vương Hâm chọn lặng lẽ  đến cuối ,  chọn c.h.ế.t theo một cách oanh liệt nhất.
Từng tấc đất nơi   dừng , từng giây phút   độc hành – đều  nên nền móng của chiến thắng.
Cô cảm thấy sống mũi cay xè, nhưng  bật .
Bởi Vương Hâm   là đang  .
Bởi vì Vương Hâm —   đang mỉm .
Có lẽ,     ai   thương cho .
Có lẽ,  thời khắc cuối cùng,    cảm thấy mãn nguyện lắm .
Cũng  lẽ,  thời khắc  , Vương Hâm  cảm thấy  hạnh phúc.
Bởi    thế đồng đội mở  một con đường.
Anh  chắc cũng  tưởng tưởng đến cảnh đồng đội an  trở về quân khu  khi  thành  nhiệm vụ.
Và    ... cũng   thành nhiệm vụ.
Rất  !