Cố Nguyệt Hoài mỉm , thả Yến Thiếu Đường xuống đất. Cô bé  vững  lập tức túm lấy góc áo của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ rõ vẻ sợ sệt với nơi lạ lẫm.
Cố Nguyệt Hoài  xổm xuống, vỗ nhẹ lưng cô bé, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, chị chỉ đến cảm ơn   một chút  chúng  về nhà ngay thôi,  ?."
Yến Thiếu Đường dựa sát  cô, ánh mắt vẫn mơ hồ và ngây ngốc.
Bất ngờ, từ phía cửa lớn vang lên giọng Trình Lăng, ngạc nhiên: "Là cô ? Đồng chí Cố! Thiếu Đường?"
Cánh cửa ngay lập tức mở rộng: "Mau  trong nghỉ ngơi một lát."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, bế Yến Thiếu Đường  dậy,  theo Trình Lăng  sân.
Sân vườn của ngôi nhà  vô cùng xa hoa,  thể thấy rằng ai sống ở đây,  thập niên bảy mươi , chắc chắn   là  tầm thường. Dọc theo con đường , ngoại trừ  bé luôn tươi  chào đón khách, còn  một cô gái  vẻ  lớn tuổi, mặt đầy cảnh giác, thậm chí còn  chút bài xích. Cô  nhíu mày,  về phía Trình Lăng: "Anh,   tìm  yêu ?"
Khi cô  hỏi câu , những ngón tay khẽ quấn lấy , gương mặt  lo lắng   chút giận dỗi.
Trình Lăng  ngượng ngùng, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Đừng  linh tinh." Anh  sang  về phía  bé: "Trình Phổ, dẫn chị của em lên phòng ."
Trình Phổ sợ hãi gật đầu, kéo tay chị   lên lầu.
Dường như cô gái  chút   rời ,  ở  quan sát Cố Nguyệt Hoài. Tuy nhiên, cô   thể chống cự lâu,  kéo , chỉ vài phút    còn thấy bóng dáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/213.html.]
Trình Lăng  ái ngại, giọng điệu nhẹ nhàng : "Xin , em gái  từ  biến cố gia đình  suy nghĩ lung tung."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, đưa giỏ trứng gà qua và : "Đồng chí Trình, cảm ơn   cứu em gái ,  vì  mà  thương. Đây   là thứ gì quý giá, chỉ là một ít trứng gà, mong  đừng chê."
Trình Lăng vội vàng xua tay: "Không ,      thể nhận? Mọi  ai cũng sẽ   khi gặp tình huống như thế."
Khi họ đang từ chối qua , bỗng dưng ngoài sân vang lên tiếng đập cửa dồn dập. Tiếng động khiến Yến Thiếu Đường càng thêm hoảng hốt, cô bé ôm chặt lấy eo Cố Nguyệt Hoài,   buông .
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày  về phía Trình Lăng,  ngờ đến đây để cảm ơn mà  gặp  tình huống .
Trình Lăng  khó xử,  yên tại chỗ    gì.
Ngoài sân, tiếng mắng chửi ầm ĩ vọng :
"Nhà họ Trình , đừng  giả chết! Mau mở cửa ! Trả tiền !"
"Nợ tiền còn  trả!  là đồ tư bản m.á.u lạnh mà! Thế mà vẫn còn mặt mũi sống ở chỗ  như  !"
Nga
"Đồ vô liêm sỉ, nợ lương công nhân! Cả nhà chả  kẻ nào tử tế!"
"..."