Yến Thiếu Ngu trầm ngâm giây lát, trầm giọng :
“Đây là chuyện . Cũng là tâm huyết của em.” Anh dừng một nhịp, giọng điệu  đổi nhưng từng chữ mang theo sức nặng phân tích: “ lương thực – đặc biệt là trong thời kỳ  –  đơn thuần chỉ là hàng hóa nữa. Nó là vật tư chiến lược, là dây sống hậu cần của cả một khu vực. Một khi 'Phố Lương' phát triển quá nhanh, quá mạnh, thì chẳng khác nào chiếm lĩnh đầu mối cung ứng. Mà nơi  lợi ích, tất sinh tranh chấp. Kẻ thực lòng vì dân thì ít,  nhân danh vì dân để mưu cầu riêng tư thì nhiều. Khi đó, việc em đang ,  còn đơn thuần là buôn bán nữa."
“Chờ về  Hoài Hải, chúng  nên chủ động  chuyện  với chú Từ. Việc em   sai, nhưng càng  xa, càng cần  thế lực hậu thuẫn  định. Đường dài,  thể chỉ dựa  một  mà tiến bước. Hơn nữa, nhất định  giữ nguyên tắc :  trái phương châm,  vượt giới tuyến. Phố Lương  thể là thị trường, tuyệt đối đừng khiến nó trở thành tử huyệt.”
Cố Nguyệt Hoài sờ sờ mũi, ánh mắt thoáng chút chột   về phía Yến Thiếu Ngu:
"Cái đó ... còn  một việc . "Phố Lương" đang hợp tác với Tống Kim An. Anh  đến Phong thị lập chiến tích đổi công trạng, cũng cùng em ký kết hợp tác, em giao  một phần lợi nhuận, đổi    bảo đảm  hoạt động hậu cần – vận chuyển – phân phối đều   cơ quan hành chính cản trở.”
Chỉ một vài câu , Yến Thiếu Ngu  lập tức  cô   gì.
Anh nhướng mày  cô thật lâu,  bất giác bật  :
“Em sợ  hiểu lầm?”
Cố Nguyệt Hoài ngoan ngoan ngoãn ngoãn , thành thành thật thật gật đầu: “Phố Lương lúc đầu chỉ là chuyện em tiện tay ,  ngờ  mở rộng đến mức .  khi sự việc vượt ngoài dự đoán, em cũng chỉ  thể  một bước  xem một bước.  lúc gặp  Tống Kim An, em thấy   thật sự là   việc vì dân, nên quyết định thử hợp tác.”
Yến Thiếu Ngu  cô, :
“Tống Kim An và Tống Lâm  giống . Người  là thật sự ôm lý tưởng,    chỉ  ôm quyền thế.”
Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, giọng nhỏ : “Vậy…   tức giận thật ?”
Yến Thiếu Ngu bật , trách yêu cô :
“Anh giận gì chứ? Em    gì sai. Anh   loại  nhỏ nhen đến mức  phân rõ  trái.”
Anh  dừng , ánh mắt  sâu  đôi mắt cô, giọng chậm rãi nhưng chắc nịch:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2148.html.]
“...   gặp bất cứ việc gì phiền phức, dù lớn  nhỏ, nhất định   với  . Không cần một  cắn răng gánh lấy  chuyện.”
“Nguyệt Hoài, em thông minh,  năng lực,  .  quan trường  đơn giản như em nghĩ. Nó   là chỗ chỉ cần  lý tưởng là  thể chống đỡ. Có những việc phía  là cả một hệ thống lợi ích, là tầng tầng lớp lớp thế lực đan xen. Em một  xoay xở, dù giỏi đến mấy, cũng khó tránh khỏi  ép  thế cờ của  khác.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, trong ánh mắt ánh lên vẻ cương quyết   suy tính kỹ lưỡng:
Nga
“Em hiểu . Vậy...  thấy,  nên thu hồi một  vũ khí ?”
Vừa dứt lời, ánh mắt Yến Thiếu Ngu khẽ lóe sáng. Hai  liếc  , trong thoáng chốc như  hiểu ý đối phương mà  cần  thêm một lời nào.
Yến Thiếu Ngu   về thủ đô.
Đó là chuyện  định.
Mà cái ngày đó — thực   cận kề lắm .
Trở  trung tâm quyền lực, đồng nghĩa với việc  trực diện đối đầu với những thế lực từng  tay ám hại Yến gia năm xưa.
Đó   là ân oán cá nhân – mà là cuộc chiến giữa các thế lực, giữa các khối quyền lợi chính trị  bồi đắp bằng m.á.u và thủ đoạn.
Bọn họ –   chỉ là một vài cá nhân – mà là cả một hệ thống ăn sâu bám rễ. Một phe phái  tổ chức,  vũ khí chính trị,  cả công cụ hành pháp và quyền lực truyền thông. Bọn họ giỏi ẩn , nhưng   thể thao túng cả thời cuộc.
Mà khi thế cờ   dựng lên, chỉ cần một nước  sai lầm – cái giá  trả, sẽ là cả mạng sống của những  vô tội.
Cho nên, cần  lực lượng. Không  để phản kháng, càng   để đe dọa dân chúng. Mà để giữ thế chủ động. Để  thể bảo vệ những gì cần bảo vệ. Và khi cần,  thể đàm phán ngang hàng – chứ   cúi đầu cầu xin.
Bởi vì trong thời thế hỗn loạn, lý tưởng  thể cản  đạn bay. Lý lẽ  thuyết phục  lưỡi lê. Chỉ  sức mạnh mới đủ để buộc kẻ khác  lắng  tiếng  chính nghĩa.
Yến Thiếu Ngu nhẹ giọng đáp: “Em  đúng.”
Sau đó ,  nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài, hai  rời khỏi  gian Tu Di.