Tại khu nhà riêng của Từ Xuyên Cốc.
Trong gian phòng ăn đơn sơ, bàn gỗ thông mộc mạc   dọn đầy những món nóng hổi,  nước bốc lên thơm lừng. Chú Bình bận rộn  , tay chân thoăn thoắt,  giấu  vẻ hồ hởi của  đón tiếp quân nhân trở về từ tiền tuyến.
Bữa cơm hôm  chỉ  ba  — Từ Xuyên Cốc  chủ vị, bên trái là Yến Thiếu Ngu, bên  là Cố Nguyệt Hoài. 
Từ Xuyên Cốc nâng chén , ánh mắt lướt qua hai  trẻ tuổi  mặt, thần sắc đầy tự hào. Ông bật  sang sảng, mở lời  giấu nổi hưng phấn:
Ông bật  sang sảng, giọng  vang vang mang theo cảm xúc khó giấu:
“Thiếu Ngu , từ lâu chú   cháu là tướng tinh, trời sinh   kẻ thường. Lần  đơn vị 168 do cháu trực tiếp chỉ huy lập công lớn,  ghi nhận  quân khu – đó là chiến công thực sự,  cần tô vẽ. Mà Tiểu Cố cũng , quả đúng là phúc tinh,  hai đứa ở tiền tuyến, lòng chú an tâm hơn hẳn!”
Ông liên tục khích lệ hai ,  mặt  kiêu ngạo   đắc ý,   chính là dáng vẻ trưởng bối  đám tiểu bối nhà   tiền đồ.
Yến Thiếu Ngu  nhẹ, theo "khuôn phép" đáp  một câu : “Tất cả đều nhờ chú chỉ đạo , bọn cháu chỉ là  theo mà  thôi.”
Từ Xuyên Cốc khẽ nhướng mày, ánh mắt vô thức lướt qua Yến Thiếu Ngu, khóe môi nhếch lên một nụ  pha chút bất ngờ. Nếu là  , cái lối trả lời “chuẩn mực nguyên tắc” , ông tuyệt đối  trông mong gì  thể  thấy từ miệng Yế gia đại thiếu "nổi tiếng" kiêu ngạo của đại viện. 
Chậc,  tiền tuyến một chuyến quả nhiên  uổng phí.
Còn  thu liễm khí phách, hiểu  chừng mực,  phân biệt  là lúc nên lùi, lúc cần tiến.
Trưởng thành ! Thật sự trưởng thành a !
Bất quá, Từ Xuyên Cốc còn  hiểu Yến Thiếu Ngu  ?
Ông ha hả : “Đừng đừng đừng , đừng tâng bốc chú như ,  chuyện  thẳng.”
Yến Thiếu Ngu chờ chính là những lời ,  ông  xong liền chớp thời cơ :
Nga
“Chú Từ   như , cháu liền  khách khí . Chú Từ, cháu  xin nghỉ kết hôn . Lập  công lớn như , hẳn cũng đủ tiêu chuẩn  duyệt nghỉ chừng mười ngày nửa tháng?”
Từ Xuyên Cốc  xong, bật  lớn đến mức ngón tay chỉ thẳng  mặt , nét  sảng khoái như  hậu bối chỉ chăm chăm gây dựng sự nghiệp rốt cuộc cũng  tính đến chuyện chung  đại sự:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2160.html.]
“Thằng nhóc  rốt cuộc cũng  thành gia lập nghiệp .”
“Được! Duyệt ! Lễ cưới của quân nhân cũng   kỷ luật,  trang nghiêm, nhưng càng cần  tình . Trở về  ,  cho đàng hoàng , cho Tiểu Cố một cái hôn lễ đúng nghĩa . Những gì cần mua  mua, đừng bạc đãi cô gái nhỏ."
Ông ngừng một chút, mắt  sang Cố Nguyệt Hoài, giọng hạ xuống, mang theo sự chân thành khó che giấu:
“Cô gái   đơn giản. Dám vượt hàng trăm dặm đến tiền tuyến tìm cháu,  ngại gió sương đạn lạc, gan , quả quyết. Tính cách , chú  mà nhớ đến  cháu. Có điều, Cố quân y của chúng , còn bản lĩnh hơn  cháu vài phần đấy. Người như , nếu  trân trọng, thì chẳng xứng với màu áo cháu đang mặc.”
Câu   dứt, nụ  nơi khóe mắt Từ Xuyên Cốc cũng thu , nét mặt dần trở nên nghiêm nghị. Ông nhẹ nhàng thở , trong ánh mắt ánh lên nỗi trống trải khó gọi thành lời:
“Nếu cha  cháu  mặt,  thấy cháu hôm nay   kề vai sát cánh,  chiến hữu đồng lòng nơi tiền tuyến,   thể tự  chỉ huy chiến dịch mà vẫn vững tay súng, chắc chắn họ sẽ mừng lắm…”
Không gian trong khoảnh khắc  lặng  như thể  thanh âm đều nhường chỗ cho hồi ức.
Trong khoảnh khắc ,  khí xung quanh như lặng  vài phần. 
Yến Thiếu Ngu cúi đầu, ánh mắt dần chìm  sự trầm mặc. Trái tim như thắt , tưởng chừng  bóp nghẹt. Anh  tiếp lời Từ Xuyên Cốc, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Cố Nguyệt Hoài, giọng trầm hẳn :
“ … cô  là một  con gái .”
Cố Nguyệt Hoài cảm nhận  rõ sự  đổi nơi . Cô   gì hoa mỹ, chỉ bình tĩnh vươn tay, nắm lấy tay , mắt  thẳng  mắt , :
“Đợi đến khi cha   trở về, chúng  sẽ  hôn lễ thêm một  nữa. Khi đó, sẽ mời chú Từ, chú Bình, cả đám  Mạnh Hổ, Hạ Lam Chương. Được  ?”
Lời    ,  chỉ là Yến Thiếu Ngu, mà ngay cả Từ Xuyên Cốc, trong đáy mắt đều dâng lên nhiệt ý.
Nếu thực sự  ngày , ngày mà   đều trở về, ngày mà đồng đội cũ tụ họp  cùng một mái nhà… đó nhất định sẽ là một ngày  trời.
Yến Thiếu Ngu cúi đầu khẽ đáp, giọng  trầm  mà chắc nịch:
“Ừ, nhất định như .”