Cố Nguyệt Hoài tiến lên một bước, ngẩng đầu  thẳng, giọng nhẹ như gió thoảng mà đầy sự  thiết, gọi một tiếng:
“Anh cả.”
Cố Đình Hoài   thấy khuôn mặt tươi  của em gái, hàng lông mày nhíu chặt liền buông lỏng đôi phần. Bao nhiêu lời nghiêm khắc  chuẩn  sẵn, đến cổ họng  hóa thành một tiếng thở dài nặng nề, mang theo cả trách móc lẫn thương xót:
“Em   thương ? Không   rằng  vọt thẳng tới tiền tuyến, em  sợ hù c.h.ế.t  nhà  ?”
Lúc đầu trong nhà còn mơ hồ  rõ sự tình, nhưng khi báo chí đưa tin về tình hình căng thẳng ở tiền tuyến, lòng  lập tức chùng xuống. Một cô gái chỉ mới mười chín tuổi,  mà dám một  một  băng rừng lội suối, xông pha tới tận nơi chiến sự. Gan ?  là gan  đến mức khiến   kinh tâm động phách.
Ý nghĩ đó  vụt qua đầu, ánh mắt Cố Đình Hoài lập tức quét về phía Yến Thiếu Ngu, ánh  sâu thẳm, phức tạp, lẫn lộn giữa nghi hoặc, trách cứ, và cả sự đánh giá lạnh lùng của một   đang xét nét kẻ khiến em gái  liều cả tính mạng.
Yến Thiếu Ngu  né  tránh, nhanh chóng thích ứng với  phận mới, ngoan ngoãn gọi một tiếng:
“Anh cả.”
Khi đối diện với ánh mắt của Cố Đình Hoài,  nhấp môi trầm mặc một lát,  nhớ đến em gái của chính , nếu hôm nay đổi  là Yến Thiếu Ly vì một  đàn ông mà  màng sống c.h.ế.t lao tới tiền tuyến, e rằng  sẽ  chỉ  đây trừng mắt. Có khi  đ.ấ.m cho đối phương một cú  lôi em gái  về.
Nghĩ , ánh mắt  cụp xuống, ngữ khí chân thành mà bình thản:
“Anh cả, là  của em.”
Cố Đình Hoài    thẳng thắn nhận , nhất thời    nên  gì.  lời còn  kịp nghĩ xong, ánh mắt   chạm  bóng dáng của em gái  chắn  mặt Yến Thiếu Ngu, giọng dứt khoát, lý lẽ rõ ràng:
“Không   của ,  xin  cái gì ?"
"Anh cả, chuyện  do chính em quyết định, là em một  lên đường,  liên quan gì tới Thiếu Ngu cả. Nếu   trách, thì cứ trách em.”
“Lúc Thiếu Ngu  thấy em ở tiền tuyến, còn tưởng  hoa mắt. Anh      em sẽ đến. Nếu  gì sơ suất, thì cũng là do em lựa chọn. Anh   hề khuyên xúi, càng  thể chịu trách nhiệm  quyết định của em.”
Cô   lớn, nhưng câu nào câu nấy đều rõ ràng, đanh thép,  để ai phản bác. Dáng  mảnh khảnh  tuy  thể che khuất  hình cao lớn của Yến Thiếu Ngu, nhưng thái độ bảo vệ thì rành rành  mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2175.html.]
Yến Thiếu Ngu   lưng cô, mắt khẽ rũ xuống,  đỉnh đầu Cố Nguyệt Hoài,
trong lòng xẹt qua một cảm xúc  bất đắc dĩ,  cảm động đến chua xót.
Cô gái —chính là   yêu. Một  dù ở , bất kể thời điểm nào, cũng nhất định  chắn  mặt . Cho dù  rõ bản    đủ sức chống  hết thảy sóng gió, cô vẫn  hề do dự, dùng tất cả những gì   để che chở .
Cô  thể đối đầu với s.ú.n.g đạn,  sợ bùn lầy,  sợ hiểm nguy nơi chiến trường. Mà khi trở  hậu phương, dù đối diện với    trách nhiệm, cô cũng  né tránh,  từng nhường bước.
Không  vì cô  sợ, mà là vì tình cảm trong lòng cô  sâu đến mức  cần lý do để bảo vệ nữa. Cô yêu , cho nên đối với cô, bảo vệ  là lẽ đương nhiên,  cần ai  ,  cần ai  cho phép.
Cô sống bằng một trái tim dứt khoát, yêu thì yêu hết , bảo vệ thì  lùi bước.
Yến Thiếu Ngu khẽ siết bàn tay, lòng như  dòng nước ấm từ từ chảy qua,   đọng  một khối chua xót nặng trĩu. Thứ cảm giác ... đối với  thực xa lạ.  ...   chẳng  buông tay.
Khóe mắt Cố Đình Hoài khẽ giật, ánh mắt dừng  nơi cánh tay em gái đang chắn   Yến Thiếu Ngu, như một tấm chắn vững chãi  kẽ hở, ngăn  mũi dùi  thể gây tổn thương đến  . 
Nga
Một luồng cảm xúc phức tạp trào dâng nơi lồng ngực— nghẹn ngào,  xót xa,  pha lẫn một thứ cảm giác khó gọi thành tên. Là khó chịu, vì  em gái mà  luôn một tay bảo bọc, giờ đây   về phía một  đàn ông khác,  chùn bước mà đối đầu với chính .  sâu thẳm hơn, là một nỗi cảm khái đến nao lòng—em gái   thực sự trưởng thành.
Không còn là cô bé từng nép  lưng  mỗi khi gặp chuyện, Cố Nguyệt Hoài giờ đây   đủ bản lĩnh để đưa  quyết định của riêng , đủ lý trí để phân định đúng sai, đủ dũng khí để bảo vệ điều  tin tưởng và trân trọng, dù  đối mặt với bất kỳ ai, kể cả   trong nhà.
Anh bước lên, đưa tay kéo nhẹ tay cô, ánh mắt nghiêm túc dò xét từ đầu đến chân như  kiểm tra từng vết xước:
“Thế nào? Có  thương ở  ? Nói thật cho  cả  xem nào.”
Dân thường như họ,  thấy,  thấy , cũng chỉ là một góc của núi băng.  chiến tuyến ngoài , là thật, là sống c.h.ế.t cận kề. Ở nơi , từng ngày từng giờ đều   ngã xuống. Thi thể xếp thành lớp, m.á.u đổ từng mét đất—nơi đó   chỗ để   về như  chợ, càng   nơi để thử gan   chứng minh  dũng cảm.
Nơi xảy  chiến sự, một khi đặt chân tới là  bước  vòng sinh tử.
Cố Nguyệt Hoài chỉ khẽ xua tay, khoé môi cong lên nhẹ nhàng:
“Không  ,  cả. Em   thương, ngược  còn học   nhiều điều. Em , thật sự .”
Nhìn bộ dáng vô tâm vô phổi của Cố Nguyệt Hoài, mày Cố Đình Hoài càng cau chặt, nét mặt trầm xuống. Anh  rõ, em gái   còn là đứa trẻ cần  che chở ngày nào, nhưng tận đáy lòng,  vẫn  thể chấp nhận  việc cô   qua những nơi hiểm nguy như thế, gánh  vai những trách nhiệm lớn hơn tuổi đời của .