Bởi vì Yến Thiếu Ngu  sớm hạ quyết tâm rằng: chỉ  khi thành  mới chính thức ở chung một phòng, nên tối hôm đó   về phòng Cố Nguyệt Hoài mà tạm nghỉ ở gian phòng của Yến Thiếu Ương.
Đối với chuyện , lão cha Cố Chí Phượng tỏ  vô cùng hài lòng. Hai   là Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài cũng gật gù tán thưởng, ánh mắt mang theo vài phần tán thành và tín nhiệm. 
 
Với  từng trải như họ, sự cẩn trọng và tôn trọng của một  đàn ông  khi cưới là phẩm chất hiếm  – mà Yến Thiếu Ngu   .
Cố Nguyệt Hoài dù cảm động nhưng cũng dở  dở . Nghĩ  nghĩ , cuối cùng vẫn quyết định kéo  về phòng , đưa thẳng   gian Tu Di.
Xét cho cùng, hai  họ  đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp. Việc cùng  ở một phòng vốn   gì sai trái, huống chi  đều   về  gian Tu Di, cũng nên lao động  ?
Vừa tiết kiệm thời gian,  tiết kiệm sức lao động,   thể thu  hai phần nông sản.
Yến Thiếu Ngu đối với việc    chút ý kiến gì. Ngược ,  luôn mong   thể  nhiều hơn một chút để Cố Nguyệt Hoài  thể  ít hơn một phần. 
 
Kết quả, khi màn đêm buông xuống,   đều về phòng chuẩn  nghỉ ngơi thì hai vợ chồng  hự hự  việc. Còn đừng , đường đường Yến đại thiếu gia,  việc nhà nông  một bộ tiếp một bộ, nhất là kéo cối xay đá,  giống như chẳng tốn chút sức nào, so với trâu còn khoẻ.
Từng túi gạo trắng, bột tinh cứ thế chất đầy trong căn nhà tranh . Mãi đến đêm khuya, khi cả  gian trở nên tĩnh lặng, hai  mới rời khỏi.
Tuy , cho dù Cố Nguyệt Hoài  dùng lời ngon ngọt lẫn đe doạ cố tình giữ , Yến Thiếu Ngu vẫn giữ nguyên nguyên tắc của , rời khỏi phòng Cố Nguyệt Hoài mà  trở về chen chúc với Yến Thiếu Ương.
Cố Nguyệt Hoài  theo bóng lưng , khẽ  lắc đầu – trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác yên tâm khôn tả. 
 
Cô vẫn luôn  cô  chọn đúng  để trao gửi cuộc đời.
Đêm , cô ngủ  ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2187.html.]
Sáng hôm , Yến Thiếu Ly dậy sớm  bữa sáng cho cả nhà. Sau bữa cơm, Cố Chí Phượng, Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương đều  đồng   công. Cố Đình Hoài thì đạp xe chở Bạch Mân lên huyện xin nghỉ phép, tiện thể mua thêm vài món đồ cần thiết cho đám cưới.
Khi Cố Nguyệt Hoài tỉnh dậy,  mở cửa phòng  thấy Yến Thiếu Ngu  chạy bộ sáng từ ngoài về, mồ hôi còn  kịp khô, gương mặt hiện rõ vẻ sảng khoái.
Yến Thiếu Ly dường như  chờ từ lâu. Vừa thấy cô xuất hiện, liền nhanh nhẹn  bật dậy, kéo lên một chữ hỷ trạm rỗng từ trong đống đồ đỏ rực  mặt đất , vui tươi hơn hở :
“Chị dâu, cuối cùng chị cũng dậy ! Mau ăn sáng, ăn xong chúng  bắt tay treo lụa đỏ, dán chữ hỷ! Những thứ  đều do  cả chuẩn  từ lâu ,    là  để dành cho chị!”
Cố Nguyệt Hoài  qua, liền nhận  đó đúng là những vật phẩm lúc   cho  cả "mượn" tiền mua để chuẩn  đám cưới. Anh cả vẫn luôn  dùng cho đám cưới của chính  và Bạch Mân , mà cố tình để dành  cho cô và Thiếu Ngu.
Tấm lòng của  cả khiến cô thấy sống mũi cay cay.
Yến Thiếu Ly đem cơm bưng ,  dọn  :
“  chị dâu, sáng nay bí thư chi bộ  tới,  là  chuyện  gặp chị.  thấy chị  dậy, chú  cũng  tiện quấy rầy, chỉ bảo là lát nữa chị rảnh thì ghé qua một chuyến. Cũng    chuyện gì quan trọng  nữa ?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu:"Ăn sáng xong chị sẽ qua chỗ chăn nuôi một chuyến."
Yến Thiếu Ngu ăn xong liền  đồng. Dù bây giờ   còn là thanh niên trí thức từ thủ đô xuống nông thôn cắm đội, nhưng giúp đỡ một chút vẫn là  vấn đề.
Cố Nguyệt Hoài ăn bữa sáng xong liền đến trại chăn nuôi.
Vừa đến nơi, bí thư chi bộ Vương Phúc  từ xa bước  đón, nét mặt đầy phấn khởi:
“Tiểu Cố , cuối cùng cháu cũng về .”
Cố Nguyệt Hoài mỉm : “Bí thư  việc gì, cứ  thẳng ạ, với cháu  cần khách sáo.”
Nga
Vương Phúc  xong thì ánh mắt bỗng rưng rưng, xúc động hẳn lên. Ông khẽ thở dài  chậm rãi :
“Cũng   chuyện lớn gì . Chỉ là hôm qua cháu về muộn, nên chú  kịp đến tận nhà cảm ơn. Chú  mặt  thể xã viên trong đội, chân thành cảm ơn cháu. Tiểu Cố , đội sản xuất của ... nợ cháu một ân tình.”