Bạch Mân lúc  cũng  chú ý đến bà , nhất thời lúng túng  bật dậy. Đây là  đầu tiên cô gặp mặt  chồng  danh nghĩa,  rơi đúng  ngày đặc biệt như hôm nay. Cô gái vốn rụt rè nay càng thêm lúng túng, hai tay nắm chặt vạt áo,   yên.
Lâm Cẩm Thư thoáng  qua Bạch Mân. Bà  cũng nhận  cô Bạch Mân  tự nhiên, hướng cô nhẹ nhàng nở một nụ  ôn hòa:
“Con là Tiểu Bạch  ?” Giọng bà  dịu dàng, dừng  một chút  tiếp lời, “Dì  chút chuyện   riêng với bé. Con giúp dì rót giùm một chén nước,  ?”
Câu   mang chút áp lực nào, thậm chí còn ẩn chứa sự mềm mỏng, chu đáo. Không  tư thái của  bề , cũng  cố ý tạo  cách. Chỉ một câu đơn giản, nhưng khiến lòng Bạch Mân mềm nhũn. Từ nhỏ đến lớn, cô  từng cảm nhận  sự quan tâm từ trưởng bối như . Bây giờ,  thái độ dịu dàng , nơi đáy lòng bỗng  chút bối rối,  cảm động.
Thế nhưng, cô  vội trả lời. Theo phản xạ, ánh mắt cô lập tức hướng sang Cố Nguyệt Hoài. 
Dù bề ngoài Lâm Cẩm Thư biểu hiện ôn hòa, nhưng sự thật bà   bỏ chồng bỏ con, suốt hai mươi năm trời  từng ngoảnh đầu  , là điều  thể xoá nhòa trong ký ức của những đứa trẻ từng  bỏ rơi. Nỗi tổn thương , dù  lớn  dùng bao nhiêu lời  ý  để bao biện, với đứa con gái  lớn lên trong thiếu thốn tình , vẫn là một vết hằn  cách nào nguôi ngoai.
Bạch Mân là cô nhi, từ nhỏ  cha  ,  đưa về Bạch gia nuôi lớn. Cũng chính vì  phận , cô  thể hiểu  phần nào cảm xúc phức tạp đang tồn tại trong lòng Nguyệt Hoài. Cô hiểu nỗi cô độc của một đứa trẻ thiếu  ấm của  . Cô  rõ, Nguyệt Hoài  bao giờ xem Lâm Cẩm Thư là "" –   vì cố chấp, mà bởi trong tim Nguyệt Hoài,  phụ nữ   từng hiện diện đủ để gọi bằng một tiếng "".
Cho nên nếu Nguyệt Hoài   ở riêng với Lâm Cẩm Thư,  thì cô càng  thể tự ý rời , để mặc em gái  đối diện với   từng rời bỏ cô.
Nga
Hành động của Bạch Mân khiến đáy lòng Lâm Cẩm Thư thoáng dâng lên gợn sóng. Bà   ngờ, địa vị của cô con gái  trong lòng cả nhà  cao đến , đến mức dù  cần  gì   gì, đều  thể chi phối  suy nghĩ và hành động của  , hướng về cô.
“Chị dâu  ,   cả.” – Cố Nguyệt Hoài nhẹ giọng, khóe môi cong lên một nụ  nhàn nhạt, thanh âm   dịu dàng mà vẫn  nét kiên quyết.
Hôm nay là ngày cô kết hôn, là ngày cô và Yến Thiếu Ngu cùng nắm tay  đến một đoạn đời mới. Tất cả  thứ trong mắt cô dường như đều nhuốm một lớp ánh sáng dịu dàng, mềm mại như gió xuân. 
Cô  cố tình báo với Lâm Cẩm Thư một tiếng về việc cô sắp kết hôn, nhưng bà   tới , mặc kệ  như thế nào,  tới cũng là khách.
Bạch Mân hiểu ý, gật đầu, xoay  bước  ngoài. Trước khi rời , cô  quên nhẹ tay khép  cánh cửa, nhường   gian riêng cho hai  con. Cánh cửa  khép,  khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, như thể  cắt đứt một tầng che chắn cuối cùng giữa hai  phụ nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2244.html.]
Lâm Cẩm Thư chợt thấy tim  đập loạn, một cảm giác khẩn trương kỳ quái trào lên. Bà  cúi đầu, cố giấu  nỗi xót xa trong lòng. Có lẽ,  đời , bà  là   duy nhất mà khi gặp  con gái,   thể đường hoàng ngẩng đầu,  mang theo bao áy náy, hối hận và cả sợ hãi.
 cho dù khó  thế nào,  đến thì vẫn  .
Bà  đưa bao lì xì đến  mặt con gái, giọng  khẽ khàng, mềm đến độ như đang hòa tan trong gió:
“Bé ,  chúc con   hạnh phúc, yên  sống một đời.”
Cố Nguyệt Hoài liếc  bao lì xì thật dày, ánh mắt  gợn sóng, cũng  vội duỗi tay nhận lấy.
Lâm Cẩm Thư khẽ rũ mi mắt, khóe mắt ươn ướt. Bà  , dù hôm nay là ngày kết hôn, con gái cũng sẽ  vì  mà quên  hai mươi năm trống vắng tình mẫu tử. Sự tha thứ  bao giờ là điều  thể đổi lấy bằng một câu xin , càng  thể gấp gáp ép buộc trong một khoảnh khắc.
 lúc , bên ngoài truyền  giọng Yến Thiếu Ngu :
“Nguyệt Hoài, em chuẩn  xong ? Mình  chụp ảnh   chứ?”
Lâm Cẩm Thư gục đầu xuống, chuẩn  đem bao lì xì đặt xuống liền rời , ngay  đó, trong tay   nặng xuống, Cố Nguyệt Hoài  tiếp nhận bao lì xì, cũng  lên, ngước mắt xem bà , thanh âm thực bình tĩnh:
“Cùng   chụp ảnh .”
Lâm Cẩm Thư ngẩng đầu, ngẩn   con gái. Trong mắt bà  lúc , cảm xúc cuộn trào như nước lũ:  ngỡ ngàng,  xúc động đến tột cùng. Môi bà run nhẹ,   gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ  thể nghẹn ngào  theo bóng dáng con gái rời .
Cố Nguyệt Hoài   đầu , chỉ bước về phía cửa, cùng Yến Thiếu Ngu đang chờ ở cửa tay nắm tay rời .
Hai  sóng vai bước  trong ánh nắng đầu xuân, bàn tay đan chặt lấy , giữa tiếng  vui vẻ ngoài sân. Đó là một hình ảnh thật  – bình dị mà rực rỡ.