Tựa   khó xử  mặt Cố Nguyệt Hoài, Yến Thiếu Ngu ách thanh âm : “Lá thư  là giả.”
Cố Nguyệt Hoài  kinh ngạc, giả?
“Năm đó, Khương Tích Viêm cưới Kỷ Nhiên vốn   vì tình cảm gì. Mục đích là  mượn danh nghĩa thông gia để kết liên với Yến gia, thiết lập mối quan hệ hợp tác về mặt quân sự và chính trị.  cha ... ông  tính tình thẳng thắn,  chịu khuất phục, lời nào cũng như dao, khiến mấy kẻ trong phe Khương hệ cực kỳ bất mãn. Cuối cùng, bọn họ liền lợi dụng Kỷ Nhiên, để bà  đưa  lá thư giả   chứng cứ tố cáo, lợi dụng Lãnh Trọng Thịnh   mặt, đẩy Yến gia  chỗ chết.”
Lời   như đổ thêm dầu  ngọn lửa âm ỉ trong lòng Cố Nguyệt Hoài. Cô trầm ngâm chốc lát  nghiêm giọng hỏi:
“Lá thư , hiện tại đang ở ?”
Nếu thật sự là giả,  thì nhất định sẽ  sơ hở. Chỉ cần lấy  thư gốc,   chừng  thể phát hiện điểm bất hợp lý, từ đó tìm  cơ hội phản tố. Dù cho bước đầu  thể  lay chuyển cục diện, nhưng  căn cứ thì mới  tư cách lên tiếng. Huống hồ, nếu phối hợp  với Lãnh Trọng Thịnh, dù là gián tiếp  bí mật,  việc sẽ trở nên khả thi hơn nhiều.
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, giọng trầm thấp:
“Thư gốc hiện đang lưu trữ tại Cục Quản lý Hồ sơ ở thủ đô. Anh  lén xem qua một , tạm thời    vấn đề rõ ràng,  chi tiết đều  chu ,  dễ phá giải. Nếu  lay chuyển cục diện, chỉ e  hạ thủ từ phía Kỷ Nhiên hoặc Lãnh Trọng Thịnh. … hiện tại, chúng      cơ hội tiếp cận hai  đó.”
Lời    sai. Một bên là đầu não tình báo, một bên là kẻ thù  đội trời chung—một cái cũng khó đối phó, huống hồ là cả hai.
Nga
Thế nhưng, Cố Nguyệt Hoài   kiểu  dễ dàng  bức lui bởi khó khăn.
Ánh mắt cô đột nhiên trở nên sắc bén như dao, dõi thẳng  màn đêm phía xa,  vỗ nhẹ lên lưng Yến Thiếu Ngu, giọng   mềm  lạnh, như suối ngầm chảy trong lòng núi băng:
“Không . Đừng lo lắng.”
“Nếu   đường,  thì tự  mở đường. Nếu  thể gặp mặt,  thì bắt họ  ngoài. Dụ dỗ, uy hiếp, chặn đầu chặn đuôi—phàm là con , chỉ cần còn sống, nhất định sẽ  điểm yếu. Chỉ cần còn tồn tại, thì sẽ luôn  cơ hội.”
Nghe đến đây,  bộ căng thẳng trong lồng n.g.ự.c Yến Thiếu Ngu như  gỡ bỏ,  chút dở  dở  với cô.
“Được , cứ như   . Có điều, chúng  hẳn là nên đổi cái đề tài?"
Cố Nguyệt Hoài nghiêng mặt  Yến Thiếu Ngu, khoé môi cong lên nhè nhẹ, như  như . "Đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng,  định dùng nó để  về những  đáng ghét   cảm thấy uổng phí  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2250.html.]
Khi  chuyện, những đầu ngón tay mảnh khảnh của Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng mơn trớn hầu kết của Yến Thiếu Ngu,  theo xương quai xanh  xuống , động tác mềm mại, thong thả,  như trêu chọc,  như dỗ dành.
Thân hình Yến Thiếu Ngu  hình căng chặt,    lời nào, nhưng  thở  trở nên dồn dập. 
Anh nghiêng , siết chặt cô trong vòng tay. Lồng n.g.ự.c rắn chắc như thành lũy, bao bọc lấy cô giữa  thở nóng rực và tiếng tim đập vội. Tấm đệm   khẽ lún, như nhường chỗ cho từng nhịp cảm xúc đang dâng trào. Bóng  phủ xuống, từng cử động mang theo  thở gấp gáp, mãnh liệt, khiến tấm đệm   khẽ lún xuống, nhường chỗ cho nhịp đập trái tim hoà  một.
Toàn bộ thế giới trong mắt Yến Thiếu Ngu lúc  chỉ còn  Cố Nguyệt Hoài.
Khi đôi môi  chạm  môi cô, mang theo sức nóng âm ỉ, dịu dàng nhưng đầy khát khao. Không gấp gáp, cũng  vồ vập, từng nụ hôn như ngọn lửa nhỏ âm thầm bén rễ  băng tuyết, đốt cháy  lý trí, để  dư vị  ngọt ngào  run rẩy.
Mỗi  cắn nhẹ lên môi cô, đều như ghi  nỗi nhớ dài đằng đẵng suốt thời gian xa cách, như  khắc sâu hình bóng cô  tận tâm can.
Anh siết chặt vòng eo mảnh khảnh, cúi đầu vùi  hõm cổ cô, nơi đó da thịt mỏng manh, nhạy cảm, run lên khẽ khàng theo từng nhịp thở nóng bỏng.
Cố Nguyệt Hoài khẽ rùng , cổ  rụt  vì tê dại, định giơ tay đẩy  theo phản xạ,  đúng lúc bắt gặp nơi yết hầu  khẽ chuyển động, giọng  trầm khàn như gió lướt qua mặt hồ yên tĩnh: “Cảm ơn em, A Nguyệt…”
Chỉ là một tiếng gọi  khẽ, nhưng  tựa như lời thề hứa chân thành nhất đời .
Cố Nguyệt Hoài ngẩn  trong thoáng chốc. Cô  từng   gọi tên  như thế dù là ở đời ,  đời . Một tiếng "a Nguyệt " đơn giản, chân thành,  như dịu dàng thổ lộ,  như sợ mất . Giọng  nhẹ như gió xuân,  mang theo sự thành kính khiến lòng cô lặng lẽ mềm .
Trong khoảnh khắc , tất cả những trăn trở, những đè nén, những hồi ức của cả hai đời bỗng trở thành hư vô. Cô   gì thêm, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng  nhỏ,  chậm rãi đưa tay vòng lấy cổ , mặc cho bản  chìm  vòng ôm ấm nóng .
Bên ngoài, cơn mưa đầu hạ vẫn lặng lẽ rơi.
Trong căn phòng nhỏ, tiếng mưa rơi tí tách hòa cùng những thanh âm mơ hồ vụn vặt – khe khẽ, êm ái như lời thì thầm tình tự.
Mỗi một cái chạm, đều như sự khẳng định chân thành cho một mối duyên  chắt lọc qua khổ đau. Mỗi một vòng tay, đều là chốn về  những năm tháng gió sương.
Những cái chạm nhẹ ngập ngừng, những cái siết tay  buông, từng đợt  thể quấn lấy , như sóng triều vỗ  bờ,  vội vàng, chỉ triền miên.
Bóng hai  in lên bức tường lợp giấy, chập chờn như một bức họa sống động. Họ trao   thở, trao  tín niệm –  chỉ là nhục cảm, mà là sự gắn kết của hai linh hồn  từng  chia cắt, nay   gắn kết  nữa.
Giữa họ, tồn tại một thứ tình yêu đơn thuần ,  nhuốm màu dục vọng.